Karen mang theo người đi xuống lầu, đi vào sân của biệt thự, ở chỗ đó có một
người phụ nữ đeo mạng che mặt: "Phụng mệnh lệnh của Người Cầm Roi, tiểu
đội của ngươi bây giờ là tiểu đội hộ vệ của Người Cầm Roi."
Nói xong, người phụ nữ đeo mang che mặt đưa một tấm lệnh bài cho Karen.
Karen đưa tay nhận lấy, là một cái hòn đá phẳng màu đen, phía trên có điêu
khắc hình ảnh của một chiếc roi da, sờ vào tay lạnh buốt, tản ra nồng đậm uy
nghiêm của Trật Tự, đây không phải cảm giác, mà là cảm nhận thật sự.
Hào phóng như vậy sao, lệnh bài đều có thể làm dùng làm vật kỷ niệm rất đáng
giá, nếu đem bán trao tay trên chợ đen thì chắc chắn sẽ kiếm được không ít
phiếu điểm.
Karen nắm lấy lệnh bài, hành lễ nói:
"Tiểu đội Karen tiếp nhận nhiệm vụ."
Người phụ nữ đeo mạng che mặt nhìn Karen, Karen cũng nhìn cô ta.
"Người Cầm Roi ở chỗ nào?" Karen mở miệng hỏi, "Chúng ta bây giờ sẽ đi
sao?"
Người phụ nữ đeo mạng che mặt hít sâu một hơi, mở tay ra nói với Karen:
"Lệnh bài."
A, đây là Hổ Phù sao, không phải giống như công hàm mà trực tiếp đưa cho
mình?
Trong chốc lát, bầu không khí có chút xấu hổ.
Karen đưa tay đặt lệnh bài vào trong tay của người phụ nữ, cô ta nhịn không
được mà cười nói: "Lần thứ nhất trực tiếp nhìn thấy lệnh bài tín vật của Người
Cầm Roi?"
"Đúng vậy, lần thứ nhất."
"Hi vọng về sau ngươi có thể thường xuyên nhìn thấy."
Lời này của cô ta cũng không phải là lời trào phúng, mà là một lời chúc phúc,
chỉ khi leo lên cao đến mức độ nhất định trong hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật thì
mới có thể thường xuyên trực tiếp trông thấy lệnh bài của Người Cầm Roi.
"Cảm ơn."
Người phụ nữ đeo mạng che mặt dẫn bọn người Karen đi ra ngoài, phía bên
ngoài của khu biệt thự, vị trí dựa vào sườn núi, Người Cầm Roi Verden đang
ngồi dưới đất, một cái tay cầm một cái que trúc, một cái tay khác cầm một ngọn
nến thơm, đang chọc một cái lỗ nhỏ ở trên mặt đất.
Mọi người ở bên cạnh đợi cũng đã lâu, rốt cục, một con kiến bản địa của Hỏa
đảo bị Verden chọn ra ngoài.
"Marin, lấy cái bình của ta đến."
"Vâng, Người Cầm Roi." Người phụ nữ đeo mạng che mặt lấy từ trên người ra
một cái bình nhỏ, ngồi xổm xuống bên cạnh Verden, cẩn thận từng li từng tí mà
mở nắp bình ra.
Verden trước hết đặt con kiến kia lên trên lòng bàn tay, lại cẩn thận từng li từng
tí đưa vào trong bình, sau đó thuận tay ném một thứ giống như viên đường vào
trong bình, dặn dò người phụ nữ đeo mạng che mặt:
"Là con Kiến Chúa, chăm sóc cho tốt."
"Vâng, Người Cầm Roi."
Karen thầm nghĩ: Xem ra, sở thích của Người Cầm Roi có vẻ rất độc đáo.
Verden đứng người lên, tiện tay vứt cái que trúc kia đi, vỗ vỗ thần bào trên
người mình, cũng không nhìn về phía bọn người Karen, trực tiếp đi về hướng
vách núi.
Ashley liếm môi một cái, nếu như Người Cầm Roi thích loại vật này mà nói, cô
cảm thấy mình có tiếng nói chung, dù gì thì cha mẹ của mình và mình đều là
người nghiên cứu phương diện này, nhưng mà bây giờ cô cũng không dám đi
qua để biểu hiện cái gì, yên lặng đứng yên ở trong đội.
Marin nhìn thoáng qua Karen, ra hiệu bây giờ đã chính thức bước vào trạng thái
tiến hành nhiệm vụ.
Karen dẫn đầu, bọn thuộc hạ đi theo tiết tấu của đội trưởng, dùng đội hình bán
nguyệt mà đi theo phía sau Verden, mặc dù Wilker chưa được rèn luyện chung
với mọi người, nhưng hắn dung nhập rất tốt, cũng có thể thấy được, hắn rất biết
cách.
Verden đứng bên vách núi vuốt vuốt cổ của mình, sau đó đặt một chân xuống.
Karen đương nhiên sẽ không lo lắng rằng Người Cầm Roi sẽ ngã chết, nhưng
Người Cầm Roi sau khi đặt một chân xuống nhưng vẫn đứng ở phía trước như
cũ, chỉ có điều là bây giờ chỉ còn nhìn thấy nửa người trên của ông ta.
Là do phía dưới có cái bệ nào sao?
Marin cũng đi tới.
Bọn người Karen bước tới gần phía vách núi, sau đi đi đến phần rìa, vẻ mặt của
tất cả mọi người đều bỗng nhiên trở nên cứng lại, sát bên vách núi lại là đầu của
một con Cự Long.
Con Cự Long to lớn này, vậy mà lúc trước vẫn luôn âm thầm nằm ở đây mà
cùng với Người Cầm Roi bắt kiến.
Ở trên người của nó, có một lớp sương trắng nhạt ngưng tụ, nếu như là ban
ngày mà nói thì người ta sẽ cảm giác rằng nó là một con Cự Long màu trắng,
nhưng mà những lớp vảy trên người nó chắc chắn là màu đen.
Bọn người của Karen nhảy xuống, đáp lên trên đầu rồng.
Lúc Karen từng xem xét và lý giải về thần thoại tự thuật của các giáo hội khác
từ trong bút ký của ông Hoven, thường thường sẽ vô ý thức mà chú ý một chút
đến loại sinh vật mang tên "Long" này, từ trên hình ảnh mà xem xét, thì Long ở
nơi này cũng không phù hợp với hình ảnh của "Long" trong lòng của Karen
lắm, chúng càng giống như là một loài "Rồng bò sát".
Nhưng lúc một con Băng Sương Cự Long xuất hiện ở ngay trước mặt ngươi với
một khoảng cách gần đến như vậy thì ngươi đã không có tâm tư để trào phúng
nó "Xấu xí" hay không, ngươi chỉ có thể cảm khái ở trong lòng rằng trên đời
này thật sự có loại sinh vật khủng lồ và hùng mạnh đến vậy.
Cho dù là Giragon lúc trước bạo loạn toàn bộ Hỏa đảo, ở trước mặt nó, đều lộ ra
vẻ non nớt.
Mà lại, con Băng Sương Cự Long này rõ ràng đang nằm ở ngay chỗ này, nhưng
nó lại thành công phong tỏa và ngăn chặn tất cả hơi thở của mình, đây quả thực
là việc để người ta khó có thể tưởng tượng.
"Lên đường đi, Augie."
Đầu rồng di dời khỏi vách đá, lúc này Karen mới phát hiện trên vách đá lại có
một cái lỗ nhỏ, đó là nơi đối diện với cái mũi của nó lúc trước, lúc này trong lỗ
nhỏ còn có sương trắng đang tràn ra phía bên ngoài.
Cho nên, lúc trước khi Người Cầm Roi bắt con kiến, con Cự Long này đang ở
phía dưới dùng hơi thở của mình để ép cho con kiến bò lên trên cho Người Cầm
Roi?
Ashley nuốt ngụm nước bọt, cô cảm thấy mình và cha mẹ của mình, chắc hẳn
cũng không có tiếng nói chung với Người Cầm Roi.
Hai bên, sương trắng bắt đầu bốc lên, nhiệt độ bốn phía nhưng lại chưa giảm
xuống bao nhiêu, nhưng ở bên trong quá trình này, Băng Sương Cự Long đã bay
lên.
Cơ thể khổng lồ của con rồng lộ ra vô cùng mạnh mẽ ở trên trời, cơ thể cũng
giãn ra hoàn toàn, thậm chí có thể nói là vô cùng ưu mỹ.
Chỉ chốc lát, Hỏa đảo đã ở phía dưới, con Băng Sương Cự Long này đang tiếp
tục bay về phía biển cả.
Nhưng không bao lâu, Cự Long thả chậm tốc độ lại, nó bắt đầu tiến hành xoay
quanh một khu vực, phía dưới là một hòn đảo nhỏ, diện tích không cách nào có
thể so sánh được với Hỏa Đảo, ở trên đảo có một cái bến tàu, phía ngoài bến tàu
thì có không ít thuyền cướp biển đang tụ tập, hẳn là hạm đội của gia tộc Watson
và gia tộc Derains.
Verden đang đứng ở phía trước nhất, đưa lưng về phía tất cả mọi người giơ tay
lên;
Marin nhìn về phía Karen, Karen đi đến trước, cực kỳ cung kính nói:
"Người Cầm Roi."
Verden không quay đầu, trực tiếp mở miệng nói: "Chọn một thuộc hạ của
ngươi, để bây giờ xuống dưới nói cho hai gia tộc trên đảo, nếu bây giờ lựa chọn
đầu hàng thì sau khi chết ta có thể không tra tấn linh hồn của bọn chúng."
Đây là đang kêu gọi đầu hàng sao... Không phải chỉ giết thủ lĩnh, buông tha
những người khác, mà là chờ sau khi các ngươi đầu hàng và chịu chết thì sẽ tiến
hành khoan thứ cho linh hồn của các ngươi?
Hai gia tộc cướp biển trên hòn đảo, không, cho dù là cướp biển bình thường, có
lẽ cũng không có khả năng chấp nhận điều kiện đầu hàng như thế chứ?
Vậy người bị phái xuống để kêu gọi đầu hàng...
Karen mở miệng nói: "Vâng, Người Cầm Roi, tôi sẽ tự mình xuống dưới."