Nghe nói như thế, Verden cong hai ngón tay, nói: "Thế nhưng nếu như ngươi
xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta sẽ cảm thấy mình rất mất mặt."
"Thuộc hạ cảm thấy, chỗ nguy hiểm nhất, lẽ ra phải do đội trưởng tự mình đi."
Karen nói.
"Ta cũng không muốn cái ly trà kia ta bị giội mà chẳng được gì." Verden phất
phất tay, "Được rồi, không cần xuống dưới kêu gọi đầu hàng."
Karen không nói chuyện, đứng ở bên cạnh, trước đó lúc có Đại tế tự bên người,
khí thế của Người Cầm Roi bị che phủ lại, bây giờ khi đối mặt với một mình
ông ta thì có thể cảm giác được rõ ràng rằng cái gì gọi là uy thế chân chính của
người đứng đầu bộ môn giám sát của Trật Tự Thần Giáo.
Mệnh lệnh lúc trước mà ông ta đưa ra, có lẽ chỉ vì thỏa mãn một loại "Vui thú"
và "Đam mê" của ông ta, đương nhiên, cũng có thể là một sự thăm dò đối với
mình.
Được rồi, không nghĩ nữa, nhân vật lớn như vậy, có thể chính bản thân ông ta
cũng không có mục đích, kết quả mình lại đang ở đây phân tích lung tung.
"Ai."
Verden ngáp một cái, dậm chân,
Nói: "Augie, đợi chút nữa người cứ thoải mái mà ăn no bụng, ở đây đều là
những linh hồn trái với Trật Tự cần xóa bỏ toàn bộ dấu vết, ngươi có thể yên
lòng mà ăn."
"Rống!"
Băng Sương Cự Long phát ra một tiếng rống hưng phấn, trên màn trời bốn phía
vậy mà có bông tuyết vung xuống.
Phía dưới, có thể trông thấy trên thân của các thuyền cướp biển trên mặt nước
đang mơ hồ lấp lánh những điểm sáng, nhưng tựa như là tàn thuốc vậy, sáng lên
một cái rồi vụt tắt, tất nhiên, đám cướp biển phía dưới tất nhiên cũng đã phát
hiện con Cự Long đang bay lượn trên bầu trời này, nhưng bọn họ cũng không
dám mở đầu sử dụng Pháo Ma Tinh để tiến hành công kích.
Nếu như là trong tình thế giao chiến bình thường, điều này có nghĩa là sĩ khí và
lòng tin của quân đối phương đã tan rã, dù sao thì uy thế của Trật Tự Thần Giáo
đủ để đè sập lòng kiêu ngạo và dũng khí của phần lớn đám cướp biển ở nơi này.
Nhưng Đại tế tự ra lệnh, nói cho đúng thì là căn cứ theo mệnh lệnh trừng phạt
của ngài Tahisen là xóa đi tất cả vết tích, cho nên không có khả năng đầu hàng
sẽ được tha mạng.
Verden ngồi xuống, dựng thẳng hai ngón tay lên, Marin lấy một hộp xì gà ra từ
trong túi, lại lấy một điều xì gà ra từ trong hộp, Karen để ý, phía dưới hộp xì gà
còn kẹp theo một quyển sách.
Marin nhìn về phía Karen, ra hiệu Karen giúp cô lấy quyển sách này đưa đến
trước mặt của Người Cầm Roi.
Karen nhẹ gật đầu, lấy từ bên trong ra một điếu xì gà rồi cầm theo cây kéo cắt xì
gà, "Răng rắc" một tiếng, cắt phần đầu.
Marin trừng mắt nhìn, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ, là một thành viên
bình thường của Đòn Roi Kỷ Luật, không buông tha bất cứ một cơi hội nào để
tiếp cận Người Cầm Roi là một chuyện không thể nào bình thường hơn.
Nhưng Marin đúng là nghĩ sai, Karen không phải Alfred, anh không quen hầu
hạ người khác, cho nên đã muốn xử lý xì gà thì cũng không nghĩ tới việc cầm
lấy quyển sách.
Cắt xì gà xong, Karen không tìm thấy đèn khò, Marin dùng ánh mắt ra hiệu
Karen về tảng đá màu đen bên trong hộp xì gà.
Karen đưa tay cầm lấy tảng đá kia, truyền một ít năng lượng linh tính vào trong,
lúc này tảng đá phóng ra ngọn lửa, ngọn lửa cực kỳ nóng, nhưng Karen vô ý
thức dùng Ngọn lửa Trật Tự để bao phủ lòng bàn tay của mình, ngăn cách nhiệt
độ.
Sau đó đưa đầu xì gà qua, bắt đầu châm thuốc.
Marin có chút dở khóc dở cười, trực tiếp dùng tay nắm chặt hỏa linh thạch để
châm lửa, liều mạng như vậy sao?
Verden có vẻ đã nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu, trông thấy Karen đang dùng
cách này châm lửa, không khỏi cười nói:
"Ngươi thật có ý sáng tạo đấy."
Karen đem xì gà đã châm xong đưa cho Verden, Verden nhận lấy, lắc đầu, nói:
"Thật ra thì ta cũng không thích hút thứ này, nhưng đại tế tự thích cái loại
hương vị này."
Marin đem quyển sách kia đưa cho Verden, Verden đưa tay nhận lấy:
"Đại tế tự thích quyển sách này, bây giờ người tác giả kia đã bị Đại tế tự sai
người nuôi nhốt, mỗi tháng cho một số tiền sinh hoạt cố định để hắn chuyên tâm
sáng tác.
Nhưng ta vẫn không thể đọc nổi quyển sách này, cảm thấy nó thật nhàm chán."
Lúc này, trên mặt biển phía dưới, hai đầu đông tây truyền đến không gian trận
pháp ba động kịch liệt.
"Được rồi, đưa cho ngươi, đây là món quà mà ta tặng cho kẻ đầu cơ như ngươi."
Karen nhận lấy sách, đáp lại nói:
"Cảm tạ Người Cầm Roi."
Verden đứng người lên, duỗi lưng một cái, hai hướng đông tây xuất hiện những
con thuyền trận pháp, xây dựng thành trận pháp dịch chuyển, rất nhanh, hai hạm
đội có quy mô không quá lớn xuất hiện ở vùng biển này, chỉ có điều do khoảng
cách quá xa nên không thể nào trông thấy cờ hiệu.
Verden mở miệng hỏi: "Ngươi đoán xem, là hạm đội của bên nào đến đây?"
Lúc này câu trả lời theo bản năng nhất chắc hẳn là hạm đội Trật Tự tới, nhưng
Karen lập tức phủ nhận cái nhận thức theo khả năng này.
Hơi suy tư một chút, Karen mở miệng hồi đáp: "Là hạm đội của Nguyệt Nữ
Thần Giáo và Luân Hồi Thần Giáo?"
Verden cười, nhìn về phía Karen, nói: "Không nên cảm thấy việc bị nói thành kẻ
đầu cơ là một sự phê bình, những kẻ tầm thường thì ngay cả tư cách để đầu cơ
cũng không có."
"Vâng, tôi ghi nhớ lời dạy bảo của ngài."
"Ngươi nói không sai, nhưng mà ta đang vì tiết kiệm một chút chi phí cho Thần
Giáo đấy;
Kia Thần Giáo kia không phải là bây giờ đang đánh nhau căng thẳng trong vùng
biển này sao, ta để cho mỗi bên điều động một hạm đội quy mô nhỏ tới, trước
hết liên thủ để dọn sạch đám cướp biển này, sau đó lại tự mình đánh nhau tiếp.
Ngươi biết cảm giác có thành tựu nhất lúc làm chủ nhân là khi làm việc gì
không?"
Vấn đề này, vẫn là hỏi Karen.
Verden giơ một ngón tay lên, vẽ một vòng tròn ở trước mặt Karen, tiếp tục nói:
"Nếu như ngươi có thể trả lời ra vấn đề này một cách chính xác, điếu xì gà này,
ta sẽ tặng cho ngươi hút."
Trong đầu của Karen hiện ra tất cả hành động lúc trước của Verden, dùng những
chi tiết này để phỏng đoán ý nghĩ nội tâm của Verden, lại căn cứ theo mạch suy
nghĩ này để suy nghĩ về đáp án cho vấn đề của ông ta:
Ngập ngừng bờ môi một chút, Karen trả lời:
"Là lúc chuông cửa vang lên, con chó trong nhà dùng tốc độ nhanh nhất mà
chạy về phía ngươi."
Trên mặt Verden hiện ra ý cười, không cho Karen biết câu trả lời có chính xác
không, mà là đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Karen,
Nói:
"Sau khi trở về thành phố York, làm việc cho thật tốt."