Số 13 Phố Mink

Chương 1608

"Không có, là do tôi vốn cũng không muốn cho."

Neo sửng sốt một chút, đột nhiên cảm giác được Karen hình như có chút thay

đổi so với lúc trước, Neo vốn còn tưởng rằng Karen là nhận được sự ám chỉ của

mình cho nên mới có thể mới sử dụng ra thân phận của Wilker để từ chối ông

lão canh cửa này.

Chỉ đơn giản là không muốn cho, cho nên không cho, nói như vậy thì cũng hợp

lý thôi, nhưng cùng với phương thức nói chuyện và hành động vừa đúng mực

của Karen lúc trước vẫn còn có chút khác biệt.

"Ông lão này có chút năng lực, cũng có chút quan hệ, còn cụ thể có bao nhiêu

năng lực và quan hệ thì ta cũng không rõ ràng lắm, đáng giá để tôn trọng, nhưng

không đáng để quá tôn trọng, giống như là loại tương nấm mốc của Wien, mang

theo một ít hương vị đặc thù, nhưng tốt nhất là đừng dùng gậy mà quấy nó lên.

Nhưng mà vẫn may rằng quan hệ của tiểu đội cậu cũng rất mạnh, trên đời này,

phương pháp tốt nhất để từ chối bị nhờ vả quan hệ đó chính là quan hệ của cậu

cứng hơn."

"Câu nói này hình như lúc trước ngài đã nói với tôi."

"Ai bảo cậu vẫn luôn liên tục đổi mới, học trò của Đại tế tự tiền nhiệm cũng

dùng quan hệ mà tiến vào, chậc chậc."

"Hắn ta là ở bên phái bị chèn ép, thật sự là không có chỗ nào để đi nên mới tới

đây." Karen giải thích nói.

"Có thể hù dọa ra người ngoài là được rồi, việc của ban lãnh đạo, có mấy ai ở

phía dưới sẽ biết rõ chứ?" Neo chỉ chỉ phía trước, "Đến, nơi này chính là phòng

làm việc của cậu."

Trên cửa treo bảng hiệu: Văn phòng của đội trưởng đội hành động.

Karen đi vào phòng làm việc của mình, đây là một căn phòng cao cấp, bên

trong có phòng tắm riêng và cũng có giường để nghỉ ngơi.

Mà lại, chắc hẳn là vừa mới được trang trí, cũng chỉ dùng thuật thanh tẩy để loại

bỏ mùi vị sau khi tân trang.

Trên vách tường có treo một bức tranh, « Thanh âm tĩnh mịch », bên trong bức

tranh là một vị nghệ sĩ dương cầm đang diễn tấu một khúc dương cầm trong cô

độc, đến lúc bước lại gần, người bên trong bức tranh sẽ chuyển động, còn có thể

truyền ra tiếng đàn du dương của dương cầm.

Trên một vách tường khác thì có đặt có bồn hoa đặc biệt, được điểm xuyết bằng

vài loại hoa màu tím, có thể thanh tẩy không khí và xua muỗi.

Ngay cả thảm, cũng mang theo chức năng tự tẩy rửa và lọc không khí, ở trong

được khắc trận pháp.

Giường nghỉ ngơi cũng mang theo chức năng xoa bóp, vòi tắm được chế tạo từ

loại kim loại đặc biệt, nhiệt độ nước và cường độ dòng nước cũng có thể được

điều chỉnh một cách linh hoạt.

Tóm lại... Căn phòng làm việc này của mình xa hoa đến nỗi khó có thể tin.

Karen cảm thấy, nếu để cho mình tới lắp đặt thiết bị, không thể nào tốn công

sức và tiền bạc đến như vậy, đây không phải xa xỉ, cái này gọi lãng phí, nếu Pall

trông thấy mình ngồi trong căn phòng làm việc này thì đoán chừng lúc uống cà

phê buổi chiều cũng không còn chút cảm giác tội lỗi nào trong lòng nữa;

Ừm, có lẽ sẽ còn cảm thấy không công bằng, yêu cầu mua loại hạt cà phê đắt

hơn.

"Thế nào, hài lòng không, là do ta đặc biết bố trí cho cậu đấy." Neo đưa tay

khoác lên bả vai của Karen mà vỗ vỗ.

Karen mặt mỉm cười, không vội vã đáp lại, bởi vì anh nghĩ đến một loại khả

năng.

"Chủ nhiệm, phòng làm việc của ngài đâu?"

"Phòng làm việc của ta ở ngay phía đối diện thôi, ha ha."

"Tôi muốn đi xem."

"Không có gì đẹp mắt đâu, thật đấy."

Karen đi ra khỏi phòng làm việc của mình, đi qua phòng đối diện, đẩy cửa ra,

đập vào mắt là một cái văn phòng, diện tích lớn hơn của mình một chút, nhưng

không có chia ra phòng nghỉ ngơi gì cả, căn phòng lúc trước của mình có vách

ngăn riêng và thậm chí còn sửa chữa lại hệ thống cấp thoát nước.

Bên trong căn phòng này, có một chiếc ghế dài và một tủ sách, bên trên vách

tường bốn phía có thể nhìn thấy những vết rạn rõ ràng, cửa sổ bị gió thổi đang

run nhè nhẹ và còn phát ra âm thanh "Hù hù, tất nhiên là cửa sổ bị hở.

Neo cười nói: "Ta là người ưa thích phong cách đơn giản."

Karen không giữ lại mặt mũi cho Neo mà nói thẳng: "Lúc đó ngài là đại đội

trưởng, cho nên ngài đã sớm sửa chữa lại văn phòng đại đội trưởng của, kết quả

không nghĩ tới ngài bỗng nhiên lại thăng chức, cho nên căn phòng làm việc vừa

tu sửa lại xong trở thành của tôi?"

Chỉ có một lời giải thích này là hợp lý.

Neo liếm môi một cái, nói: "Nếu cậu đã biết chân tướng rồi có phải nên đền bù

cho ta một khoản tiền trang trí không, cậu có biết mấy thứ nội thất mà ta bố trí

trong căn phòng của cậu tốn bao nhiêu tâm huyết không?"

Karen nhún vai, nhắc nhở: "Ngài đáp ứng việc đem chiếc xe Pens của tôi đi cải

tiến vẫn còn chưa làm xong đấy."

"Ta cứ nghĩ rằng cậu sẽ bảo dùng tiền phí này để bù cho việc nâng cấp xe đấy."

"Chuyện này là việc không thể nào xảy ra."

Karen ngồi xuống trên cái ghế dài trong văn phòng của Neo, cơ thể dựa vào

phía sau, chiếc ghế dài phát ra âm thanh "kẽo kẹt".

"Chủ nhiệm, ta cảm thấy ngài nên đổi cái ghế này trước."

"Ta cũng hy vọng rằng người đang ngồi trên cái ghế dài này sẽ thức thời mà đi

sớm một chút."

"Cũng đúng."

Neo kéo cái ghế của mình đến, ngồi xuống trước mặt Karen, nói: "Bây giờ ta sẽ

nói với cậu về cơ cấu nhân sự của văn phòng chúng ta."

"Được."

"Bây giờ dưới trướng của ta, ngoại trừ cậu ra thì có hai vị trí trợ lý, một cái là

Fanny, một cái là Peia, ta đưa hai người bọn họ đến nơi này."

"Ừm, sau đó thì sao?"

"Đại đội hành động... Chính là cái tiểu đội của cậu hiện giờ."

"Cho nên, phòng làm việc của chúng ta, chỉ bao gồm bấy nhiêu người đấy thôi

à?"

"Thuộc về biên chế chỉ có bấy nhiêu thôi, ta là chủ nhiệm, cậu và tiểu đội của

mình trực thuộc phòng làm việc này."

"Vậy cái tiểu đội lúc đầu của ngài đâu rồi?"

"Winde làm đội trưởng, vị trí trung đội trưởng ta để cho Gendi thay."

"Nói cách khác, nếu như đến lúc cần thì cũng có thể điều động tiểu đội cũ của

ngài và tiểu đội của Gendi đến?"

"Đúng vậy, không sai, nhưng tầm nhìn của cậu phải rộng ra một chút, trên lý

luận mà nói thì chúng ta có thể phát công hàm thỉnh cầu tất cả tiểu đội Đòn Roi

Kỷ Luật trong khu vực đại khu thành phố York phối hợp công việc của chúng

ta."

"Thỉnh cầu?"

"Bởi vì không có tính cưỡng chế."

"Còn về phương diện đãi ngộ thì sao?"

"Những đãi ngộ về tiền lương cơ sở, phụ cấp vân vân đều cao hơn năm mươi

phần trăm so với lúc trước."

"Hết rồi?"

"Hết rồi."

Karen nghiêng người về phía trước, ngồi xuống, chiếc ghế dài lại phát ra tiếng

kẽo kẹt một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment