Số 13 Phố Mink

Chương 1610

Karen cũng không có yêu thích đặc thù gì đối với xe, một chiếc Pens secondhand chạy đến tận bây giờ cũng không muốn đổi, dù gì chạy lâu cũng có tình

cảm;

Nhưng vừa bắt đầu lái xe limousine thì thật sự có cảm giác không thể quay về,

loại trải nghiệm này, mịn như là socola.

Quả nhiên, khuyết điểm duy nhất của những thứ đắt tiền chỉ là đắt mà thôi.

Xe dừng lại ở trước cổng Nhà Tang Lễ, Karen bước xuống xe, Alfred chủ động

đi tới.

“Thiếu gia, bên phía Wilker đã được sắp xếp xong.”

"Ừm, đúng rồi, sau khi dùng bữa tối thì anh dắt theo Muri cùng đi một chuyến

đến cao ốc giáo vụ, đến văn phòng uỷ ban thanh tra kỷ luật trên lầu hai để tìm

Neo, sau đó Neo phải điều tra việc của Vicole, cần anh và Muri giúp đỡ."

"Tôi hiểu rồi thưa thiếu gia, sau đó sẽ lái xe từ chỗ của Neo về đúng không ạ?"

"Cái này cũng không cần, ngày mai ta dự định lái nó đến trang viên Ellen."

"Được rồi, thiếu gia, nhưng mà việc chúng ta dùng xe limousine để đi điều tra,

cũng thật sự là quá phô trương và rõ ràng."

"Ha ha, được rồi, ta đi tắm đây, dự định nghỉ ngơi thật tốt một chút."

"Được rồi, thiếu gia."

Karen trở lại phòng ngủ chính của mình, Pall đang ngồi trên đệm, Healy đang

ngồi xổm ở nơi đó mà lau người cho Pall vừa mới tắm xong.

Nghe được tiếng mở cửa, Healy quay đầu, rất là vui mừng mà hô: "Thiếu gia,

ngài trở về rồi sao."

"A, mông lớn ngu xuẩn, lúc này khi ngươi nói chuyện không nên xoay người,

thể chất thiếu gia của ngươi gần đây đã được tăng cường lên rất nhiều, ta tin

tưởng cậu ta càng muốn nhìn phía sau khi ngươi ngồi xổm đấy, meo."

"Ngày mai tôi trở về trang viên, cô có muốn cùng về không?"

Karen vừa nói vừa đi qua bên cạnh bọn họ, thuận tay gõ một cái lên đầu của

Pall, Pall rất bất mãn mà ôm đầu của mình:

"A, chắc chắn ngày mai phải về trang viên, cậu nhịn không được đúng không

meo!"

"Tôi đi tắm."

"Nhớ kỹ phải dùng nước lạnh nhé, meo!"

Karen dừng bước lại, nhìn xem Pall, hỏi: "Vừa về tới nhà, làm sao lại cảm thấy

cô giống như động dục thế?"

"Ha ha." Pall nghiêng đầu nhìn xem Karen, "Có tin ta sẽ dính lấy Eunice sau khi

chúng ta trở về trang viên hay không? Còn không thì ta sẽ len lén dùng móng

vuốt để cào nát toàn bộ tất chân đặt trong cái ngăn kéo kia, để cậu không được

xé!"

"Tôi vốn định nấu canh chua cá tối nay, Healy, trong nhà có cá sao?"

"Có thiếu gia, buổi chiều tôi vừa đi siêu thị mua về."

Karen lại chuyển ánh mắt sang Pall.

Pall lập tức nói: "A, trời ạ, ai lại có thể nhẫn tâm đi phá hư cơ hội gặp nhau của

một cặp tình nhân chứ, đây quả thật là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn và thiếu đạo

đức!"

Karen đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong thì vào nhà bếp để nấu một bữa tối

đơn giản, món chính là canh chua cá, sau khi múc riêng một phần ra cho Pall,

phần còn lại Karen dùng với một bát cơm, sau đó đi vào phòng sách của mình.

Ngồi sau bàn đọc sách, Karen ngây ngẩn một hồi, sau đó bấm điện thoại, sau

khi chuyển tiếp cuộc gọi, chờ đợi một quãng thời gian rất dài, cuối cùng thì bên

kia đầu dây điện thoại truyền đến tiếng của em họ mình là Minna:

"Xin chào, đây là Nhà Tang Lễ Inmerais."

"Minna, là anh."

Đầu tiên bên kia đầu dây điện thoại im lặng một hồi, sau đó ngạc nhiên hô lên:

"Anh Karen!"

Karen rất ít gọi điện thoại về nhà, cho dù có lời hứa hẹn che giấu giúp của

Rasma, nhưng Karen vẫn không muốn mạo hiểu, ít nhất cũng không thể quá

"Càn rỡ".

"Anh Karen, anh sống ở Wien vẫn khỏe chứ?"

"Anh sống rất tốt, còn em thì sao?"

"Em cũng rất tốt, cha mẹ em cũng rất tốt, cô rất tốt, mấy đứa em cũng rất tốt,

việc làm ăn trong nhà cũng rất tốt; a, đúng rồi, lần trước mẹ em có nói anh đã

thanh toán tiền vay mua nhà xong, ở chỗ anh..."

"Anh không sao, nhà của cô Eunice em rất có tiền."

Về chuyện tiền bạc, Karen không nguyện ý giải thích quá nhiều, dù sao cũng có

một cái bia đỡ hợp lý.

"A, tốt, em đã biết, cha về rồi, cha, nghe máy, là điện thoại của anh Karen."

Tiếng dày da dồn dập trên sàn truyền đến, rất nhanh, bên kia đầu điện thoại

truyền đến tiếng của chú Mason:

"Tốt rồi, người đàn ông nhà chúng ta phiêu bạt bên ngoài cuối cùng cũng dành

thời gian để gọi được một cuộc điện thoại về nhà!"

Trong lời của chú Mason mang theo một chút sự oán trách.

Trong lòng Karen cảm thấy có chút áy náy, anh vốn cho rằng sự lựa chọn của

mình không sai, làm người hai lần, dù sao cũng phải đi ra ngoài để nhìn ngắm

thế giới.

Nhưng vào một số thời điểm, người ta sẽ phạm phải sai lầm gọi là làm một

chuyện gì đó là vì cái gì;

Sau khi nhìn ngắm thế giới này xong, ngươi lại muốn làm gì tiếp đây?

Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như ở lại phố Mink, mỗi ngày mình và chú chờ

khách đến trước cửa, cùng sắp xếp lễ tang, cùng sống với người nhà, cuộc sống

như vậy, cũng rất là ấm áp.

Karen đưa tay che khuất miệng của mình, ngáp một cái, cũng xem như là thở

dài.

Đầu điện thoại bên kia, chú Mason tựa như nghe âm thanh thở dài, lập tức mềm

giọng xuống: "Karen, chú vẫn nói câu cũ, nếu như ở bên ngoài sống không

được thỏai mái, thì hãy lập tức quay về, cái nhà này, mãi mãi cũng có một phần

thuộc về cháu."

"Chú, cháu sống ở Wien rất tốt, mọi người không cần phải lo lắng, chỉ có điều

là bởi vì một chút nguyên nhân đặc thù, cháu không thể thường xuyên liên lạc

với mọi người, cháu rất xin lỗi mọi người."

"Không có việc gì không có việc gì, chú biết cháu là một người có chủ kiến, ở

bên ngoài tự cháu quyết định là được."

"Chú, bây giờông nội ra sao rồi?"

"Còn hôn mê, bác sĩ nói có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa, cái từ kia gọi là gì ấy nhỉ, à,

người thực vật; lúc này thời tiết tốt, mỗi ngày chú đều sẽ đẩy ông nội cháu ra

ngoài để phơi nắng một chút.

Thật ra chú cũng cảm thấy hối hận một chút, nếu như lúc chú tuổi còn trẻ không

chạy ra bên ngoài, muốn ra ngoài để xông pha... Nếu có thể ở lại bên cạnh ông

ấy nhiều một chút thì thật là tốt biết bao.

Nhất là sau khi cha mẹ của cháu qua đời, một mình ông ấy chắc chắn sẽ rất cô

đơn."

"Không phải chú cũng đã trở về rồi sao."
Bình Luận (0)
Comment