Số 13 Phố Mink

Chương 1615

"Vì cái gì?"

"Bởi vì vị quản lý kia ngầm thừa nhận chúng ta là khách hàng mới mà không

phải người đến bán mới, điều này có nghĩ chỗ của bọn chúng không thiếu người

bán, chỉ cần người mua, những nơi khác thì đều cần cả hai, mà lại bởi vì thường

thường do cung không đủ cầu, cho nên thái độ đối với người bán sẽ càng tốt

hơn, sau khi cậu bán xong, sẽ còn đưa cho cậu một ít thuốc và dung dịch dinh

dưỡng đấy."

"Nếu ngài đã có kinh nghiệm thì việc tiếp theo cũng dễ làm."

"Ha ha, biết tại sao là hai chúng ta người phụ trách việc thăm dò lần này

không?"

"Không phải đây là việc mà hai người chúng ta hẳn phải làm sao?"

"A, cũng đúng, nhưng còn có một nguyên nhân, nếu như việc điều tra thuận lợi

mà nói, vậy thì cũng không sao, nhưng nếu như điều tra không thuận lợi, hai

chúng ta cầm thân phận hội viên ở chỗ này rồi hóa thân thành tàn dư Ánh Sáng,

dùng ngọn lửa Ánh Sáng để đốt cháy nơi này lên, khiến cho việc này lớn ra.

Bây giờ cậu chắc là có thể sử dụng thuật pháp Ánh Sáng cao cấp chứ? Cậu triệu

hồi ra một cái Tháp Ánh Sáng, còn ta triệu hồi ra hình chiếu của Chiến Thần

Ánh Sáng, làm ra tình huống giống như có hai tên trưởng lão Ánh Sáng đến nơi

này.

Phía trên đối với chuyện của tàn dư Ánh Sáng vốn là vô cùng mẫn cảm, chúng

ta lại tăng cấp độ lên, nơi này sẽ rất khó để che giấu, chắc chắn sẽ bị điều tra."

"Thế nhưng mà nhà Naton có thể xóa đi dấu vết liên quan tới Vicole."

"Chuyện này phải xem phương pháp vận hành cụ thể của chúng ta, ví như phía

chúng ta vừa phóng hỏa vừa hô to: Vicole Naton, ngươi trả lại mạng cho học trò

của ta, hắn bị ngươi hút khô!"

"Còn có thể làm vậy à..."

"Có đôi khi bố cục càng chu đáo và chặt chẽ cũng chưa chắc có hiệu quả tốt

bằng việc trực tiếp lật bàn.

Nhưng mà nếu làm như vậy thì mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm kiểm

soát, nếu không phải bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không lựa chọn làm như vậy, xem

trước một chút đi, nói không chừng sự việc sẽ rất thuận lợi đấy, một tên Vicole,

thật ra cũng không đáng để hai chúng ta mạo hiểm như vậy.

Ừm, còn không bằng ta giúp cậu trực tiếp đi ám sát hắn cho xong đâu."

"Ừm."

"A, cậu lại đồng ý rồi? Thật sự là rất thú vị đấy, bây giờ không phải cậu đang

yêu cầu có một trình tự chính nghĩa sao?"

"Không có." Karen cười cười, "Tôi chỉ cần sự thật chính nghĩa, mà chỉ cần một

mình tôi nhìn thấy là được rồi."

Một đêm kia, mình giả làm người bị hại, Pall giả làm người bị hại, ông nội vẫn

nghiêm túc tuyên đọc « Điều Lệ Trật Tự » sau đó tiến hành trừng phạt, ở trên

người của ông nội, cũng không có nhìn ra được có trình tự chính nghĩa cổ hủ gì.

"A, thì ra là như vậy sao, vậy thì ta yên tâm, ta còn tưởng rằng cậu trở nên càng

lý tính, để cho ta cảm thấy có chút không quen, thì ra..."

"Thì ra cái gì."

Neo phun ra một vòng khói trắng, hồi đáp: "Cậu trở nên càng cực đoan hơn."

Nói xong, Neo dập tắt tàn thuốc, đồng thời phất tay giải trừ kết giới ngăn cách

đơn giản do Karen bố trí lúc trước.

Quản lý đi đến, cầm hai tấm thẻ, đưa cho Neo và Karen, nhiệt tình nói:

"Phía trên hai tấm thẻ này có mang theo trận pháp che giấu, mời hai vị mở nó ra

trước, sau đó xin đi theo tôi."

Karen và Neo đi theo vị quản lý này tới một phòng chiếu phim nhỏ, đằng sau

sân khấu của phòng chiếu phim có một cái thang máy, sau khi hai người bước

vào, quản lý nhấn nút xuống thang máy, bản thân hắn cũng không đi vào theo.

Thang máy đi xuống phía dưới, cửa mở ra, một người phụ nữ mặc váy dài gợi

cảm màu đen đứng ở phía ngoài, bên người cô ta còn có mấy tên bảo vệ mặc đồ

đen.

"Xin chào hai vị khách quý, mời đi theo tôi."

Sau khi đi qua một hành lang nhỏ thật dài, giống như là bố cục của phòng

karaoke đời trước, người phụ nữ mở một cánh cửa ra, ra hiệu là phòng này.

Karen và Neo đi vào, ngồi xuống ở trên ghế sa lon.

"Không biết hai vị cần loại thuốc bổ nào? Đây là menu của chúng tôi."

Người phụ nữ đưa cái menu đến, Neo đưa tay nhận lấy, bắt đầu đọc qua, hắn

vừa lật xem vừa đang cười.

Karen biết Neo đang cười cái gì, đây thật sự là không cần xác nhận mà trực tiếp

ngầm thừa nhận người tới đây là người mua.

"A."

Neo vứt menu xuống trên bàn trà.

"Ngài không hài lòng?" Người phụ nữ hỏi thăm.

Neo vứt một tấm thẻ ngân hàng cao cấp màu đen nặc danh của chợ đen xuống

trên bàn, tấm thẻ này là tượng trưng cho thân phận, mặc dù bây giờ ở trong

trống không.

Nguyên lý không khác biệt lắm với khi Neo lấy thẻ hội viên cao cấp ra lúc

trước, người khác là do tiêu dùng nên đạt đến cấp độ cao cấp, Neo là "Bị người

khác dùng".

"Ta muốn cái loại tuyệt vọng điên cuồng đến chết kia, ngươi có hiểu không?"

"Thưa ngài, tôi không hiểu, chỗ của chúng tôi cũng không có loại phục vụ này."

"A." Neo cười lạnh một tiếng, "Đó chính đang nói Vicole đã lừa chúng ta sao?

Thằng nhóc này cũng dám đùa giỡn để chúng ta đi không công một chuyến, mẹ

nó, đi, trở về tìm hắn tính sổ đi."

"Hai vị nên nói là được ngài Vicole giới thiệu đến đây sớm một chút, là do

chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, mời hai vị đi theo tôi, ta dẫn hai vị đến phòng

của hội viên cấp cao."

Karen và Neo vừa sửa sang lại quần áo đứng người lên mặt vừa không chút biến

sắc mà liếc nhìn nhau;

Việc này có vẻ thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.

Rất nhanh, Karen và Neo được dẫn đến một căn phòng càng rộng hơn, trên bàn

trà có đặt những loại rượu đắt tiền, phía trước ghế sô pha mà hai người ngồi đều

có một cái khung hành hình, dùng để cố định người lại.

Những thứ này cực kỳ tương tự với cái khách sạn "Ngọn Roi Tình Ái" kia.

Mặt khác là dưới khung hành hình có vẽ một cái vòng tròn, phía trên có điêu

khắc trận pháp, là trận pháp giam cầm.

"Hai vị xin chờ một lát, tôi sẽ mang danh sách hàng còn trong kho đến cho hai

vị."

"Nhanh một chút."

"Được rồi, xin hai vị chờ một chút."

Chờ đến khi người phụ nữ kia rời khỏi đây, Karen bố trí một cái kết giới ngăn

cách, mở miệng nói:

"Sự việc thuận lợi hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, Vicole thế mà dùng

chính tên thật của mình ở chỗ này, hơn nữa nhìn bộ dáng thì người phụ nữ kia

cũng biết thân phận thật sự của Vicole, chả nhẽ hắn ta không cảm thấy lo lắng

một chút nào sao?"

Neo cầm lấy một bình rượu đỏ trên bàn trà, "Bốc" một tiếng, dùng đầu ngón tay

nạy nắp bìn lên, vừa rót rượu vào ly vừa nói:

"Hắn cần lo lắng cái gì? Hắn cần cẩn thận cái gì chứ? Đòn Roi Kỷ Luật sớm đã

là một đám chó do đại khu nuôi dưỡng, ai sẽ đi điều tra cháu trai của Chủ giáo

như hắn?"

Neo nhấp một ngụm rượu đỏ, sau đó lắc lắc ly rượu,

Cười nói:

"Chưa kể, trên đời này, lại có mấy người như Pavaro?"
Bình Luận (0)
Comment