Rất nhanh sau đó thì người phụ nữ đã quay trở lại, mang theo một cuốn sách
tranh tương đối mỏng đưa cho Neo.
Neo bắt đầu lật xem, vừa lật khóe miệng vừa lộ ra ý cười, nói:
"Như vậy mới đúng chứ, nếu không ta thật phải trở về để tính sổ với thằng nhóc
Vicole kia vì để cho ta đi tay không một chuyến."
"Xin ngài thứ tội, ngài và ngài Vicole rốt cuộc có quan hệ như thế nào ạ? Ngài
không nên hiểu lầm, là do chúng tôi muốn tăng cấp bậc thành viên cho ngài nên
cần biết thêm cụ thể một chút."
"A, ta và hắn có quan hệ gì chứ, ta không có quan hệ với hắn."
Tay trái Neo tiếp tục lật cuốn tập tranh, tay phải cầm ly rượu đỏ lại nhấp một
hớp.
Karen mở miệng nói: "Danh tiếng của ông nội hắn chả khác gì một bãi phân
trâu rơi vãi trên mặt đất, không ai thèm để ý đến hắn."
Người phụ nự lập tức lộ ra nụ cười lúng túng.
"Cái này, số 12, còn có cái này, số 23, đưa ra đi."
"Được rồi, thưa ngài, dựa theo giá cả chiết khấu..."
Neo đẩy tấm thẻ kia quá, nói rất là tùy ý: "Không có mật mã, tự mình quét."
"Vâng, mời hai vị chờ một chút, đồ ăn rất nhanh sẽ được bưng lên."
Sau khi chờ ngươi phụ nữ kia đi ra, Karen nhịn không được hỏi: "Ngài còn có
nhiều phiếu điểm như vậy sao?"
Neo lắc đầu, nói: "Sau khi trả nợ xong thì thật ra cũng không còn thừa lại nhiều
lắm, càng đừng đề cập đến cái văn phòng của cậu mà ta đã tốn công sức trùng
tu lại."
"Tôi cảm thấy rất tò mò về một chuyện, bảng số của phòng làm việc chả nhẽ
không thể thay đổi à?"
"Mỗi cái chức vị có khu vực văn phòng tương ứng, cái tòa nhà kia của chúng ta
mặc dù trông rất quạnh quẽ, nhưng phía dưới cũng là có bố trí trận pháp cỡ lớn,
cho nên không thể thay đổi bảng số phòng."
"A, thì ra là như vậy."
"Ở trong tấm thẻ kia của ta không có số dư, nhưng có thể gán nợ tín dụng, lần
này sau khi ta trả hết nợ, trong hệ thống khách hàng của cái ngân hàng chợ đen
kia thì cấp độ tín dụng của ta chắc chắn sẽ cao vô cùng, chắc hẳn là có thể có
hạn mức điểm khoán rất cao.”
"Vậy sau này làm sao mà trả lại?" Karen hỏi.
"Viết vào trong báo cáo kết án thôi, khi bụng của cậu thấy không thoải mái làm
sao có thể không biết phải đi vệ sinh ở nơi nào chứ? Đến lúc đó kinh phí điều
tra của chúng ta sẽ được trả về, lại nói, cậu thử nhìn xem nơi này xem..."
Neo chỉ chỉ bốn phía,
"Nếu thật sự đến lúc bắt đầu, cậu đoán xem có thể thanh toán ra bao nhiêu đây,
chúng ta chỉ cần giữ lại một chút ở kẽ ngón tay mà thôi... Cái này cũng không
gọi tham ô, cái này gọi là duy trì sự ổn định để bản thân tiếp tục cống hiến cho
Thần Giáo."
Karen nhẹ gật đầu.
Anh cũng không kháng cự và bài xích hành vi này, những người lúc trước làm
việc và cống hiến hết mực trong nhận thức của Karen, bọn họ vốn nên xứng
đáng với điều kiện sống tốt hơn, ít nhất cũng không nên nghèo đến nỗi rớt mồng
tơi;
Ừm, bản thân mình cũng không có lý do nào mà không nghĩ thông suốt được.
"Ta nói này, chờ đến khi vụ án này kết thúc, chúng ta tìm thời gian rồi cẩn thận
tâm sự, không biết vì sao giữa ta và cậu bây giờ lại có chút cảm giác câu nệ
rồi?"
"Có sao?"
"Có, có một loại cảm giác bị giám sát, lúc trước mặc dù cậu sẽ không quen với
một chút hành vi của ta, nhưng cậu sẽ không biểu lộ ra, bây giờ thì khác, thế mà
lại trực tiếp biểu lộ ra thái độ của mình."
Neo nói xong thì đưa tay ôm lấy bả vai của Karen, "Ta nói này, cậu bị gì vậy?"
"Nhận thức được một chút sai lầm trước đây, muốn uốn nắn bản thân mình một
chút, bây giờ còn đang trong thời điểm tìm tỏi, nhưng mà vấn đề cũng không
lớn."
"Có thể tự mình giải quyết chứ?"
"Có thể."
"Vậy thì tốt rồi, ta có chỗ nào làm cậu cảm thấy không thoải mái thì cậu cứ trực
tiếp nói với ta."
"Neo, ngài không cần phải làm như vậy."
"Ta không phải đang nói mấy lời xã giao với cậu, bây giờ không thể so với
trước kia, lúc trước chỉ cần không bị bắt thì có chơi như thế nào cũng không cần
phải lo, bây giờ ở vị trí này nếu hơi không cẩn thận một chút thì sẽ rơi vào trong
hố sâu.
Thật ra thì ta cũng đang tự hỏi có nên thay đổi phương thức hành động trước kia
hay không, vừa lúc cậu đã bắt đầu trước, ta cũng lười suy nghĩ, cậu trực tiếp
nhắc nhở ta là được."
"Thật không phải là vì chiều theo tôi à?"
"Chiều theo cậu? Ha ha, cậu cho rằng mặt mũi của cậu lớn đến thế sao?" Neo
rất khinh thường mà liếc mắt nhìn Karen, "Đang nằm mơ à, còn muốn người
khác chiều theo cậu, chỉ bằng cái bộ dáng xấu xí này à."
"Ha ha."
Tay Neo vươn tới móc gói thuốc lá từ trong túi Karen ra.
Lúc Karen muốn cầm bật lửa để châm thuốc giúp, bị Neo đoạt lấy bật lửa, tự
mình châm thuốc.
Hút một hơi thật sâu, phun ra vòng khói, Neo lấy khuỷu tay đỡ trán của mình,
Nói:
"Có làm gì thì cũng không thể trở ngại cậu tiến bộ chứ."
"Cảm ơn."
"Vậy thì có thể trả lại cho ta một khoản tiền trang trí phòng không?"
"Tôi rất cảm ơn ngài chủ nhiệm đã giúp tôi sửa sang lại phòng làm việc."
"Phi!"
Neo dựa người vào phía sau một chút, chân thành nói: "Đợi chút nữa đồ ăn đưa
lên, cậu có thể không ăn nhưng không thể đẩy xuống. Chờ đến khi người hầu
nam của cậu và Philomena thăm dò Vicole xong, chúng ta lại triệu tập lực lượng
càn quét. Nếu là khiến bọn hắn cảnh giác, nơi này trái lại cũng không sợ bọn
hắn có thể chạy mất, chủ yếu là nhà Naton sẽ có thời gian dọn dẹp chứng cứ."
"Tôi biết."
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng đập cửa truyền đến.
"Vào."
Sáu người mặc áo bào đen đi đến, giơ theo hai cái cáng cứu thương, trên cáng
cứu thương có một nam một nữ đang nằm.
Sau đó, không đợi Karen và Neo dặn dò gì, bọn họ đã giam cầm hai người nam
nữ kia vào trong hai vòng tròn trận pháp khác biệt.
Ngay sau đó, người phụ nữ kia đi đến, trong tay bưng hai thứ nhìn giống như là
tẩu thuốc, đưa đến trong tay của Karen và Neo.
"Hai vị, có cần tôi giải thích quá trình một chút sao?"
"Ngươi có thể cút được rồi." Neo rất không kiên nhẫn mà khoát khoát tay.
"Vâng, mời hai vị từ từ hưởng dụng."
Những người khác đi ra ngoài, trong cái phòng lớn này chỉ còn lại Neo và
Karen và một nam một nữ bị giam cầm đang quỳ trước mặt của bọn họ.
Neo trước hết đứng dậy bước đến kiểm tra một chút, nói: "Bọn họ đã chết, nói
cho đúng thì chắc hẳn là bị truyền thuốc làm tan rã, giống như là dùng muối để
ướp đồ ăn nhằm loại bỏ lượng nước dư thừa bên trong vậy, những chất thuốc
này sau khi xâm nhập vào trong, năng lượng linh hồn và năng lượng linh tính
trong cơ thể đều sẽ bị hòa tan rồi ép ra ngoài, quá trình này gần như là không
thể chuyển nghịch.
Mà lại, bọn họ được đưa tới đây khi tác dụng của thuốc đã phát tác, đã mất đi
khoảng thời gian duy nhất có thể cứu lại, mặc dù bây giờ bọn họ còn có hô hấp,
cũng còn có sóng linh hồn, nhưng người đã có thể nói là chết rồi."