Vốn hai người chỉ đang nói đùa tán gẫu để giết thời gian, nhưng mà sau khi nói
một hồi, hai người lại đều trầm mặc.
Bởi vì Neo cũng biết về bí mật của Karen, Neo cũng nghĩ đến cái ngón tay được
phong ấn trong cái đuôi của con mèo ở nhà Karen.
Sau khi trò chuyện một hồi thì chủ đề bỗng nhiên biến đổi, trở nên có chút thần
thánh, trở nên có chút kiêng kị, để cho hai người đều cảm giác chân tay có chút
luống cuống.
Trong đầu của Karen hiện ra cảnh tượng mình tiếp nhận thanh tẩy để trở thành
thần bộc lúc ở trang viên Ellen, ngón tay của Thần Ánh Sáng chỉ vào giữa trán
mình, phát ra một giọng nói:
"Trật tự, ra gặp ta."
Không khí trong phòng, lập tức trở nên áp lực.
Neo cầm lấy chai rượu đỏ, uống một ngụm lớn giống như là đang uống bia vậy.
Chuyện kể trong thần thoại tự thuật, hai người đều rõ ràng, đối với quan hệ giữa
thần Ánh Sáng và Thần Trật Tự, toàn bộ giới giáo hội cũng đều rõ ràng về
chuyện này.
"Có thể thật sự giống như vậy không?"
Neo mở miệng hỏi.
Karen mím môi, cười nói: "Tôi còn tưởng rằng ngài là đang cố ý hướng câu
chuyện đến việc này chứ."
Neo lắc đầu, nói: "Ta còn tưởng rằng là cậu cố ý."
"Hai con kiến nhỏ, trong một hôm nào đó làm ra chuyện cực kỳ trùng hợp với
hành động của con người, chuyện này lại có đáng gì chứ?"
Neo đưa tay chỉ mình, vừa chỉ chỉ Karen: "Có hai con kiến nhỏ nào trùng hợp
như thế này không?"
"Không có ý nghĩa." Karen nói.
"Đúng, không có ý nghĩa." Neo đồng ý với câu nói này, "Nhưng loại cảm giác
đột nhiên trầm mặc này, để cho ta cảm giác mình giống như đang trải qua lịch
sử, mặc kệ nó là thật là giả, hồi tưởng lại cũng có thể làm cho ta cảm thấy
hưởng thụ."
"Ngài sẽ đi tìm kiếm chân tướng của nó sao, nếu như có cơ hội mà nói."
"Ta tương đối lười." Neo ngước cổ lên, nhìn xem phía trên trần nhà, "Có lẽ là sẽ
không rảnh mà đi làm loại chuyện này, giống như những người thích khảo cổ
kia, đều là loại người có thể trầm tĩnh mà quyết tâm, ta biết rằng ta không phải
loại người này."
"Cũng đúng." Karen cầm lấy gói thuốc lá ở trên bàn, rút ra một điếu, lúc muốn
đi cầm thêm bật lửa, Neo chủ động cầm lấy nó, bật lửa lên, Karen chỉ có thể
nhích thuốc đến để châm lửa.
Sau khi phun ra một vòng khói trắng, Karen lại đem thuốc lá cắm vào trong cái
gạt tàn thuốc mà dập tắt.
Neo thấy vậy thì khóe mắt giật một cái, lập tức nói: "Có lẽ cậu chưa từng trải
qua khoản thời gian không có phiếu điểm để mua thuốc hút đâu nhỉ."
Karen vừa định trả lời cái gì, nhưng lại bỗng nhiên ý thức được đây là thuốc lá
thơm mua bằng phiếu điểm mà Ventura đem về từ khách sạn cho mình, lúc này
mới thừa nhận mà nói:
"Lỗi của tôi."
Nói xong, tựa như là để nói sang chuyện khác, cũng là để xua tan bớt bầu không
khí, Karen nhìn về phía người phụ nữ đang quỳ gối trước mặt mình, duỗi tay ra,
một sợi Xiềng Xích Trật Tự bay đến, chạm vào người phụ nữ này.
Hai mắt Karen nhắm nghiền.
Lúc mở mắt ra, anh trông thấy tại một vùng không gian ý thức đang tan rã và
sụp đổ, trong nơi đó có một người phụ nữ đang ngồi, cô ta đã không cách nào
đứng nữa, bởi vì nửa người dưới của cô ta đã sớm bị hòa tan.
"Mau cứu tôi..."
Đây là lời kêu cứu dựa trên bản năng, giống như là một người rơi xuống vũng
bùn bất lực kêu cứu.
"Ta không cứu được ngươi."
Karen đưa ra câu trả lời, tình huống đã đến giai đoạn không thể nghịch chuyển,
bây giờ anh cũng bất lực, Neo đã nói rồi.
"Vậy thì xin ngài hãy chăm sóc các con của tôi, các con của tôi ở..."
"Ta sẽ không chăm sóc con của ngươi, xin ngậm miệng."
Trên đời này, có rất nhiều người đáng thương, vốn cũng không cứu được, có ít
người chỉ có thể từng bước từng bước cứu giúp, sau đó để cho bản thân mình
không thể nào ngừng lại được;
Còn về Karen, trên đời có rất nhiều người đáng thương dù sao cũng không cứu
được, ta thì có thể lựa chọn.
"Xin ngài... Giúp tôi báo thù..."
"Được rồi."
Karen đáp ứng.
Sau đó, xiềng xích chạm vào người cô ta, linh hồn của cô ta nhanh chóng phân
giải, được giải thoát, dù sao thì thứ mà cô ta cần nhất lúc này chính là một sự
kết thúc dứt khoát.
Ngay sau đó, nhìn xem năng lượng linh hồn đang phân tán xung quanh, Karen
cảm giác được trong lòng mình có chút "Ngứa", nhất là khi Xiềng Xích Trật Tự
đang run rẩy, giống như là sắp không ức chế được một loại cảm xúc nào đó.
Karen hít sâu một hơi, ngăn chặn thứ cảm giác giống như cơn nghiện thuốc
trong lòng mình, nhắm mắt lại, lại mở ra, về tới trên ghế sa lon bên trong hiện
thực.
Hai người kia, thân thể của bọn họ cũng bắt đầu tan rã, dần dần biến thành thể
lỏng, không bao lâu, tại chỗ cũng chỉ còn lại hai bộ quần áo ướt nhẹp.
Bên trong không khí tràn ngập một mùi xạ hương, cực kỳ tươi mát cũng rất hợp
lòng người.
Neo cười nói: "Bọn hắn thật đúng là chú trọng đến trải nghiệm của khách hàng,
trước đó đã tẩm thêm hương liệu lên trên “đồ ăn”."
Karen nhẹ gật đầu.
Sau đó, hai người ngồi ở chỗ này, trơ mắt nhìn xem hai người kia hóa thành một
vũng nước, hai cái vòng tròn trên đất thì bắt đầu xoay tròn, lộ ra một loạt lỗ nhỏ,
hút toàn bộ những thứ nước kia xuống dưới.
"Có cảm giác gì?" Neo hỏi.
"Không biết phải hình dung như thế nào, tôi cũng đã từng trải qua chiến tranh,
cũng từng giết không ít người, thiên tai cũng đã gặp, nhưng tôi vẫn phát hiện tôi
vẫn không thể nào thay đổi cách nhìn một sinh mạng giống với cách nhìn một
bộ quần áo được."
"Ta hiểu được ý của cậu." Neo đứng người lên, "Nhưng điều này cũng không
phải là một sự mâu thuẫn, trong một số thời khắc, càng trải nghiệm nhiều
chuyện ở bên ngoài thì mới có thể rõ ràng hơn chuyện cần làm trong tay của
mình."
Karen cũng một bên đứng người lên vừa nói: "Sao tôi cảm giác cấp bậc tư
tưởng bỗng nhiên được nâng cao vậy?"
"Cậu biết không, ta không lo lắng rằng cậu sẽ thay đổi, bởi vì cậu trẻ tuổi hơn ta
rất nhiều, con người ta trong quá trình trưởng thành có một vài sự thay đổi cũng
là một chuyện không thể nào bình thường hơn, không thay đổi mới là chuyện
không bình thường.
Ta chỉ đang lo lắng, sau khi cậu ra ngoài một chuyến, trải qua và nhìn thấy một
vài việc, sẽ trở nên có chút vội vàng, ta đã từng gặp không ít người, họ vốn
cũng chỉ đang đứng ở bên trên nóc nhà mà liếc nhìn qua khung cửa sổ, cảm thấy
những người đang ngồi chung trong phòng đều là những con thú vô tri bị nuôi
nhốt, tự cho rằng mình có khả năng suy xét một cách độc lập."
"Lạc đề rồi."
Neo đưa tay chỉ vào trán của mình: "Đây là bài giảng trong ký ức của Philias, ta
cảm thấy trích ra để dùng ở chỗ này rất phù hợp, ít ra thì cũng có một chút liên
quan."
"Được rồi, có rảnh thì có thể ghi chép lại, sau đó cho tôi mượn xem một chút."