"Cả người ta đã toàn là Ánh Sáng, lại ghi chép lại những điều giáo nghĩa này
của Ánh Sáng, chính ta cũng sắp hoài nghi rằng mình có phải là người truyền
giáo của Ánh Sáng hay là không. Lỡ như ngày nào đó thân phận của ta thật sự
bị lộ, lúc bị định tội, ta quả thực càng ưu tú và thành công hơn cả đám tàn dư
Ánh Sáng thật sự đấy."
"Tôi còn tưởng rằng ngài có thể kiềm chế được."
"Trên miệng ta vẫn luôn luôn kiềm chế được; đúng, ta nghe tên người hầu nam
của cậu nói, cậu có thói quen ghi bút ký à?
Hôm nào có rảnh mượn cho ta xem một chút, ta cảm thấy gần đây ta cần những
thứ này để thanh tẩy bản thân mình một chút, ánh mặt trời quá sạch sẽ cũng
không tốt, ta thật sự không muốn đến cuối cùng mình biến thành một cái bóng
đèn.
Bụp một tiếng, có sáng đến người khác hay không thì ta cũng không biết, ta chỉ
biết bản thân ta sẽ bị chói mù mắt trước tiên."
"Vậy ngài phải dùng thuyết minh về giáo nghĩa của ngài Philias để trao đổi với
tôi, tôi rõ ràng biết lúc trước tôi đã mắc sai lầm ở rất nhiều chỗ, tôi đang cố
gắng điều chỉnh, nhưng tôi lo lắng rằng mình quá cố sức trong việc điều chỉnh,
đi từ một sự cực đoan này hướng về một sự cực đoan khác."
"Được thôi, để ta sao chép ra, nhưng không thể truyền ra bên ngoài, bởi vì trực
giác nói cho ta biết bây giờ tàn dư Ánh Sáng đã bị chèn ép đến một điểm giới
hạn, có lẽ, bọn họ chỉ còn thiếu một bộ cương lĩnh giáo nghĩa mới nữa mà thôi."
"Bút ký của tôi cũng giống vậy, nếu truyền ra ngoài mà bị phát hiện vậy thì hai
người chúng ta sẽ cùng biến thành kẻ phản giáo."
"Được rồi, chúng ta có thể đi."
Neo mở cửa cùng Karen đi ra ngoài, bên ngoài có người phục vụ tiếp đón,
người phụ nữ lúc nãy rất nhanh bước tới, hỏi thăm "Trải nghiệm trong lúc dùng
món".
"Cũng không tệ lắm, tên Vicole kia không gạt chúng ta."
Neo nhận lại thẻ của mình và một tờ biên lại từ trong tay của người phụ nữ, ra
vẻ rất tùy ý mà nhét vào trong túi sau đó còn ngáp một cái rồi dụi dụi mắt.
Đi lên thang máy, ra khỏi rạp chiếu phim, hai người rất ăn ý mà lượn quanh một
vòng, xác nhận thoát khỏi tất cả khả năng bám đuôi và theo dõi có thể tồn tại
trên đường, dừng lại trước một cái thùng rác, Neo đưa chân đạp về phía cái
thùng rác một cái, mở miệng mắng:
"Cướp phiếu điểm đấy à, mỗi một người mười nghìn, ngay lập tức bay mất hai
mươi bốn nghìn phiếu điểm!"
"Tại sao lại là hai mươi bốn nghìn?"
"Bởi vì còn có hai mươi phần trăm tiền để trả cho phí phục vụ."
Karen nghe được lời này, lập tức nói phụ họa: "Quả thật là đang cướp phiếu
điểm."
"Lần này bỏ vốn có chút lớn, chờ đến ngày mai dẫn người tới, nhất định phải
đòi lại cho đủ."
"Cầu chúc chủ nhiệm thuận lợi."
"Không thuận lợi không được, tấm thẻ này của ta là thẻ tín dụng, cuối tháng
phải thanh toán."
"Tiếp theo là chờ tin tức bên phía Alfred."
"Đúng vậy, nếu như tất cả những dự đoán trước đây của chúng ta, ta sẽ không
thông báo cho cậu, sợ quấy rầy tình trạng của cậu, bởi vì có chuyện cần cậu bắt
đầu làm từ bây giờ, vì cậu đã lựa chọn Pavaro làm người đứng ra vạch trần."
"Di thư của Pavaro."
"Đúng vậy, không sai, cậu cố gắng viết, không cần lời văn phải hay đến thế nào,
nhưng muốn viết thực thâm tình, khi cậu đọc nó lên lúc thẩm phán thì phải có
sức hút."
"Yêu cầu rất cao, tôi sẽ cố gắng viết xong."
"Ừm, ta sẽ đi bố trí một cái hiện trường cháy không còn xác, cậu cần đưa cho ta
một chút di vật của Pavaro."
"A, ở chỗ của tôi có."
Karen lấy ra ví tiền của mình, lấy từ bên trong ra ảnh chụp chung của Dora và
Doreen: "Từ lúc trước đã sớm tìm được thứ này từ trên người của ngài Pavaro,
nên giữ lại, làm kỷ niệm."
"Thứ này rất tốt, ta sẽ để lửa đốt cháy phần rìa của bức ảnh, để lại khuôn mặt
tươi cười của hai đứa con gái ông ta mà thôi."
"Tôi vẫn luôn rất có lòng tin đối với năng lực làm giả chứng cứ của chủ nhiệm
ngài."
Lúc ở trên Đảo Rắn, Neo tiến hành bố trí hiện trường và tạo vết thương giả cho
Karen đã để Karen thấy được cái gì mới gọi dân chuyên nghiệp thật sự.
Neo nhún vai, nói: "Lúc đầu thời gian rất gấp, nhưng cũng không sao vì chứng
cứ quá nhiều."
"Đúng vậy, không sai."
"Vậy trước hết chúng ta chia ra hành động đi."
"Được rồi, vậy để tôi về viết di thư trước."
Karen lái xe về tới Nhà Tang Lễ, lúc đi vào trong sân trước, vừa lúc trông thấy
Wilker đang ngồi trên ghế dài mà nhìn xem báo chí.
"Đội trưởng, ngài trở về, bọn họ ai cũng đi hết, chung cư bên kia thì quá quạnh
quẽ, nên tôi đã đến đây, ít ra nơi này còn náo nhiệt một tí, ha ha."
Wilker đứng người lên, rất lễ phép mà chào hỏi Karen.
"Sáng ngày mai sáu giờ, đến nơi đây dùng bữa sáng, sau đó theo ta đi ra ngoài
một chuyến."
"Vâng, đội trưởng!"
Karen chuẩn bị về phòng ngủ chính của mình, sau đó giống là nghĩ đến chuyện
gì, dừng bước lại hỏi: "Buổi sáng ngươi dẫn mèo và chó nhà ta đi đâu thế?"
"Đi đến cửa hàng phiếu điểm, mua một chút hạt cà phê và bột mì."
"Ngươi tự nguyện?"
"Đúng vậy, không sai."
"Vậy ta sẽ không thanh toán tiền lại."
"Được rồi, đội trưởng."
Mặt Wilker mỉm cười, chờ đến sau khi Karen rời đi, cắn môi một cái, lại dùng
đầu ngón tay xoa xoa vệt nước mắt muốn tràn ra ngoài khóe mắt.
Karen đẩy cửa ra đi vào phòng ngủ chính, trông thấy Pall đang ngồi thưởng
thức cà phê, trên cổ khoác áo choàng, biểu lộ trang nghiêm.
Karen tin tưởng rằng lúc Pall chiêm ngưỡng chân dung của tiên tổ trong nhà,
cũng không có vẻ trịnh trọng như vậy.
"Uống cà phê cũng cần khoác áo choàng cổ à?"
"Cậu có biết cái ly cà phê này đắt cỡ nào sao, bình thường cho dù yêu tinh radio
bỗng dưng bị hư dây anten mà nguyện ý mua cho ta thì ta cũng không dám
dùng phiếu điểm mà cậu vất vả kiếm được kiểu này đâu.
Lần này do may mắn, cái tên Wilker này cũng muốn muốn hòa nhập vào nơi
này, cho nên bỏ phiếu điểm ra để lấy lòng ta đấy, chỉ có điều là lúc tính tiền
trong cửa hàng phiếu điểm, ta cảm giác hắn hình như bị cảm, luôn luôn rùng
mình."
"Dù gì Rasma cũng đã hỗ trợ che giấu chỗ thành phố Mink, cô lại đối xử với
học trò của người ta như thế sao?"
"Hắn ta làm vậy để vì trấn an Dis, bởi vì hắn ta rõ ràng một khi Dis thức tỉnh thì
có ý nghĩa như thế nào, về phần cậu nói ta đối xử với học trò của hắn... Học trò
của hắn cũng bởi vì hắn cho nên mới bị chèn ép như thế, chúng ta không phải
đang giúp hắn cùng bay lên cao sao, cho nên nếu nói cho chính xác thì phải là
Rasma thiếu nợ ân tình của chúng ta.
Đúng không, con chó ngu?