Những đạo lý này, người trẻ tuổi có lẽ cũng không phải quá hiểu rõ, bởi vì trong
mắt của người trẻ tuổi, thế giới này ngoại trừ đúng thì là sai, ngoại trừ đen thì là
trắng, điều này là không đúng.
Thần Giáo vận hành Đại khu cũng không dễ dàng, đó là kết quả từ tâm huyết
của nhiều đời người, những lão già như chúng ta có trách nhiệm bảo vệ nó cẩn
thận.
Cho nên,
Trong chuyện này, vẫn phải lấy ý kiến của Bộ chấp pháp để tham chiếu đi."
Waffron đã có khuynh hướng rõ ràng, nói bóng gió chính là chỉ bằng những
người trẻ tuổi như các ngươi này, muốn dùng phương thức đơn giản như vậy mà
mở ra một kẽ hở trong đại khu thành phố York sao?
Vậy thì cũng đã quá coi thường đám lão già chúng ta đang ngồi trên vị trí này
rồi.
Lúc đi ra ngoài họp, vị thế của Waffron cũng sẽ không cao lắm, bởi vì ở trước
mặt của ông ta còn có rất nhiều người, đối mặt với nhân vật như Hồng y giáo
chủ, ông ấy cũng sẽ còn nơm nớp lo sợ chảy mồ hôi, nhưng đó là khi ở bên
ngoài; ở "Trong nhà" của mình, ông ta vẫn rất có khí thế.
Nếu như nói việc của một Thần Giáo, thật có thể do một lời của Đại tế tự mà
quyết định, một ý chỉ của Thần linh được ban bố xuống có thể quán thâu triệt
để, chuyện này quả là thực là một giấc mơ trong giáo hội, sẽ không xuất hiện
trong hiện thực.
Wilker đứng ở phía sau nghe thấy có chút nóng nảy, cậu ta cảm thấy tâm tình
Karen muốn bảo vệ Richard là có thể hiểu được, nhưng lựa chọn phương thức
có chút thiếu lý trí, nhưng do dự một chút, cậu ta vẫn không bước đến trước để
nói chuyện thay cho Karen.
Nói cho cùng, cậu ta cũng không tin người mà ngài Tahisen coi trọng và trải
đường giúp sẽ thật sự "Ngây thơ" như thế.
Đối mặt với sự "Trấn áp thô bạo" từ Đại chủ giáo, mặt Karen vẫn mỉm cười như
cũ, đưa tay chỉ về phía Vicole đang "đứng", hỏi Richard:
"Mấy cô gái mà hắn ta tra tấn đã chết chưa?"
Richard trả lời: "Không có, bị tôi kịp thời ra tay cứu, nhưng vết thương đều
không nhẹ."
"Đều đã sắp xếp xong, phải không?"
Richard hồi tưởng lại quạ đen truyền tin nhận được lúc buổi sáng, gật đầu nói:
"Đều dẵ sắp xếp xong."
"Nhân chứng cũng đều có thể tìm được, phải không?"
"Đúng vậy, có thể tìm được."
"Rất tốt." Karen nhẹ gật đầu, đây là một cuộc xung đột xuất phát tự sự ngoài ý
muốn, đại khái là bởi vì lần thăm dò kia, Philomena cắt xuyên qua xe của
Vicole, Vicole không dám ra tay, sau đó cảm thấy tức giận với bản thân, vô
năng tức giận; sau đó đã đến một cửa hàng trên phố điểm tâm muốn giải tỏa
một chút, thông qua việc tra tấn người khác để "Lấy lại phong thái của mình".
Loại tính cách của nhân tính này rất dễ dàng nắm bắt, bề ngoài nhìn cuồng
vọng, thật ra nội tâm vô cùng tự ti, cảm xúc dễ trở nên cực đoan.
Nhìn lại phong cách làm việc và nói chuyện của chủ giáo Dorford, Karen suy
đoán nhà Naton có phải có lịch sử bệnh tâm thần di truyền gì hay không.
Nhưng mà sự việc này cũng đã phát sinh, lấy phong cách làm việc của Neo thì
khẳng định sẽ đi xử lý tất cả chi tiết cho xong và kết thúc công việc, nhân chứng
vật chứng cái gì đó, tất nhiên đều sẽ được bảo vệ.
Nhưng mà cái loại chứng cứ này lúc bình thường cơ bản cũng không có tác
dụng gì, bởi vì Vicole là cháu trai Chủ giáo, Deron không biết có thể tìm ra
chứng cứ là cháu mình thấy việc nghĩa nên hăng hái làm sao? Đại chủ giáo
Waffron không nhìn ra chân tướng của việc này đến cùng là cái gì sao?
Deron là biết dính líu vào chuyện này cũng vô dụng, cái sau thì căn bản là
không thèm để ý.
"Này, ngươi hỏi chuyện này là có ý gì?" Dorford dùng một loại ánh mắt khinh
thường nhìn Karen.
Lúc đọc lên chi tiết của điều lệ, trong đầu của Karen không khỏi hiện ra hình
ảnh của ông lão Tahisen vung Lưỡi Hái Chiến Tranh trên Hỏa Đảo.
"Thằng nhóc, ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Vết thương của Richard rất nặng, tình tiết này sẽ được xử lý rất nặng.
Mặt khác, thân là thần quan của Trật Tự Thần Giáo, lúc trái với «Điều Lệ Trật
Tự», tăng nặng hình phạt áp dụng khi vi phạm từ hai điều trở lên."
"Ha ha... Ha ha ha ha..." Chủ giáo Dorford cười đến gãy lưng rồi, "Ngươi chọc
cười ta rồi, thật đấy."
Waffron ngồi trên ghế chủ tọa, yên lặng đưa tay đặt ở trên tách trà đã sớm cạn
nước.
Karen đứng người từ trên ghế lên, hành lễ về hướng của Đại chủ giáo một lần
nữa: "Thưa ngài Đại chủ giáo, tôi cực kỳ thẳng thắn nói cho ngài biết tôi muốn
làm gì, ngài cũng cho tôi câu trả lời, tôi vẫn luôn cực kỳ kính trọng nhân phẩm
của ngài, trước đây khi từng đứng trước mặt của ngài, tôi đã từng nơm nớp lo
sợ, nhưng ngài tha thứ để cho tôi cảm nhận được sự ấm áp, mặt khác đó chính
là tôi cũng là bạn tốt của cháu trai Leon của ngài.
Bởi vì ở hệ thống khác biệt, chúng ta sẽ có mâu thuẫn trong một vài chuyện,
nhưng những chuyện này sẽ không thay đổi sự tôn kính mà tôi dành cho ngài,
ngài là một vị trưởng giả nhân từ."
Chủ giáo Dorford thúc giục nói: "Gọi người của Bộ chấp pháp lên đây đi, ta
không muốn lại trì hoãn thời gian thêm, Đại chủ giáo."
Waffron không nói chuyện, ra hiệu Karen nói tiếp.
"Chúng ta trong mắt của ngài đều là một vài người trẻ tuổi không hiểu chuyện,
tôi đương nhiên sẽ không cho là làm việc sẽ thành công một cách dễ dàng như
vậy, mà lại, dùng loại chuyện này để làm điểm đột phá, thật là có một chút quá
thiếu tôn trọng ngài, cũng quá thiếu tôn trọng đối với các vị Chủ giáo trong đại
khu.
Tôi biết, cho dù có làm lớn chuyện này thì chúng ta cũng không có khả năng
thắng, tôi và những người bên cạnh, rất có thể sẽ bị xem như là dây dẫn thuốc
nổ, bị chuyển khỏi đại khu thành phố York."
"Thằng nhóc, bây giờ chột dạ nên muốn nhận thua rồi sao? Ha ha, vậy thì ngoan
ngoãn đứng trở về cho ta!"
Karen xoay người, mặt nhìn về hướng chủ giáo Dorford.
Trên người Pall có một loại tập tính của cướp biển, đó chính là thích đặt biệt
danh cho người khác, bây giờ thì trong lòng Karen cũng muốn đặt một biệt danh
cho Dorford: Dorford bệnh tâm thần.