"Ngài Chủ giáo Dorford, nếu như ngài khăng khăng muốn phế bỏ Richard mà
nói, vậy tôi chỉ có thể lựa chọn thử cược ván bài chắc chắn sẽ thua này, tiền đồ
của tôi cũng sẽ vì vậy mà bị bịt kín triệt để.
Nhưng cao tầng của Đòn Roi Kỷ Luật, sau khi chịu thiệt thòi ở đại khu thành
phố York, cũng nên đi kiếm lại một ít thể diện, không phải sao?
Cháu trai của ngài, làm trái « Điều Lệ Trật Tự » nghiêm trọng, chứng cứ đầy đủ,
dùng cái để lấy lại thể diện là thích hợp nhất.
Mặt khác,
Tôi còn thấy rất tò mò về một chuyện, do dù là Phán quyết quan đi theo con
đường văn chức, nhưng tôi biết thực lực của Richard xem như đứng hạng chót
trong tiểu đội của chúng tôi, kết quả là Phán quyết quan Vicole lại không phải là
đối thủ của Richard, chẳng lẽ là bị Richard đánh lén sao?
Nếu như không phải bị đánh lén mà nói, ở trong đó có thể còn cất giấu bí mật gì
khác nữa hay không?
Những điều này tôi cũng sẽ ghi vào bên trong báo cáo."
Karen đi đến phía Dorford, sau đó dừng lại trước mặt Dorford, nhìn thẳng vào
ánh mắt của hắn:
"Tôi có thể thua mất tiền đồ của mình, nhưng tôi nhất định phải làm cho ông,
mất đi cháu trai!"
Muốn kéo người vào trong phái hệ tranh đấu, có thể, nhưng sau khi nhảy vào
cái vòng xoáy này thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý rằng quần áo sẽ ướt đẫm.
Con mắt của Dorford trợn to, nhìn chằm chặp vào người trẻ tuổi ở trước mặt
này.
Waffron lại sờ lên râu trắng của mình, tâm tình nhẹ nới lỏng, con chó dại của
nhà Naton lần này nên an tâm.
Rất hiển nhiên rằng Chủ giáo Dorford cũng hiểu rõ ý của Karen, ông ta có thể
thắng, đối phương cũng có thể thua, nhưng dù sao bọn hắn cũng là nhận ý chỉ
của Giáo Đình mà trở về đại khu.
Người Cầm Roi sẽ tức giận, thậm chí, Đại tế tự cũng sẽ không hài lòng với cảnh
tượng tập đoàn quyền lực ở địa phương, sau khi thua, tất nhiên sẽ tìm thứ gì đó
để bù lại, gõ một cái trên những phương diện khác, ví như, cháu của mình
Vicole, nhất là khi đối phương đã nắm trong tay cái thứ gọi là bằng chứng.
Chủ giáo Dorford cắn răng nói:
"Ngươi điên rồi!"
Karen cười, nói: "Nếu như tôi không phải tên điên, làm sao tôi lại có thể đi tổ
chức một Đội Quan Sát chạy tới quần đảo Meppers chứ? Thứ tôi thích chính là
đánh cược, thứ tôi thích chính là chơi, ngay cả mạnh của tôi cũng không phải là
thứ đáng để lo, đừng nói tới cái gì gọi là tiền đồ.
Ngài là Chủ giáo, ta và ngài có chênh lệch quá lớn, ngài Đại chủ giáo lại là
người mà tôi vẫn luôn một mực kính trọng;
Tôi có thể làm được, chỉ có một việc mà thôi, ngài phế thuộc hạ của tôi, tôi chơi
chết cháu trai của ông."
Wilker lấy từ trong lồng ngực của mình ra một quyển sách sáng bóng, nhẹ
nhàng khẽ vỗ lên bìa sách, trong sách lúc này có một cảm giác uy nghiêm lưu
chuyển ra ngoài;
Đem sách giơ lên, Wilker nói: "Đây là quyển « Điều Lệ Trật Tự » mà Đại tế tự
thông qua Người Cầm Roi mà chuyển tặng cho đội trưởng của chúng ta, phía
trên có chữ ký của đích thân Đại tế tự."
Karen không quay đầu, nhưng trong lòng lại nói: Thứ này, cậu thật sự có à!
Nhưng mà, Karen cũng không dám thuận thế mà đưa tay để Wilker đưa quyển
sách này đến, sau đó lại tự mình mở ra để phơi bày một chút, bởi vì anh cực kỳ
lo lắng vừa mở ra, bên trong là chữ ký của Rasma!
Muri tiến về phía trước một bước, chỉ vào Richard nói: "Richard đã từng cứu
mạng của tôi, chuyện này ông nội tôi cũng biết, nhà Benda, xem trọng phần ân
tình này."
Muri và trong nhà đã sớm cắt đứt, đã không quan tâm trong nhà, cho nên... Lợi
dụng trong nhà một chút, trong lòng cũng không có cái gánh nặng gì.
Dorford kinh ngạc nhìn về ba người trẻ tuổi trước mắt này, ông ta vẫn cảm thấy
mình cực kỳ phách lối và cực kỳ tùy tính, nhưng đối với ba người trẻ tuổi này
thì ông ta không chắc.
Đại chủ giáo Waffron nhấc đống bùn nhão dưới đất lên một lần nữa,
Trước hết ném một đống lên trên mặt Dorford,
Nói:
"Dorford, người trẻ tuổi có đôi khi do cảm xúc nóng nảy, làm việc cũng không
để ý đến đầu óc."
Ngay sau đó, Waffron lại ném một đống đến trên mặt Deron, cười nói:
"Giữa những người tuổi trẻ đánh nhau một chút, chỉ cần không có vấn đề tới
tính mạng, lại tính là chuyện gì lớn lao đâu chứ?"
Deron lập tức đứng lên nói: "Ngài Đại chủ giáo nói đúng lắm."
Nhưng mà, Deron chỉ dám tỏ thái độ của mình, không dám nhìn Karen, lại
không dám tạo áp lực cho Karen để Karen chịu thua, dù gì thì việc hôm nay,
vốn là Karen đang giúp nhà Guman.
Cuối cùng,
Waffron đem một đống bùn nhão lớn nhất giơ lên, khi đang chuẩn bị ném về
phía của Karen,
Karen chủ động quay người nhìn về phía Waffron:
"Đợi chút nữa thì tôi sẽ để Richard đến đại sảnh lầu một của cao ốc giáo vụ, ở
trước mặt tất cả mọi người mà quỳ xuống nhận lỗi với Phán quyết quan Vicole,
để bày tỏ sự áy náy đối với chuyện này.
Về phần những khoản phiếu điểm bồi thường khác, mời Chủ giáo Dorford đưa
ra, chỉ cần không phải quá bất hợp lý, chúng ta đều nguyện ý tiếp nhận.
Đây chính là thái độ của chúng ta;
Mời ngài Đại chủ giáo và Chủ giáo Dorford thứ lỗi cho sự vô lễ lúc trước của
tôi, tôi chỉ là một đứa cô nhi, cho nên tôi có tình cảm rất sâu đối với người ở
bên cạnh mình, đối với thuộc hạ của mình, tôi sẽ không vứt bỏ bất kỳ một cứ
một người nào, vĩnh viễn cũng không.
Nhưng không phải bất đắc dĩ, tôi không hi vọng Đòn Roi Kỷ Luật và ban quản
lý đại khu phân tranh lần đầu tiên lại diễn ra tại đại khu của chúng ta."
À,
Bỗng nhiên lại biết điều như vậy rồi?
Lúc này khiến cho Đại chủ giáo Waffron đang cầm một đống bùn nhão có chút
không biết phải làm thế nào.
Nhưng mà ông ta cũng ngay lập tức điều chỉnh sao, nói với Dorford:
"Có được chứ?"
Sau đó,
Ông ta lại nhấn mạnh:
"Vậy được rồi."
Dorford có chút không cam lòng gật gật đầu, nói: "Ta muốn trông thấy thành ý."
Dorford tin tưởng, đối với chuyện này, những Chủ giáo khác chắc chắn sẽ đứng
chung một chỗ với mình, nhưng ông ta càng tin tưởng rằng những Chủ giáo kia
cũng sẽ vui lòng trông thấy cháu của mình trở thành vật hy sinh để kết thúc màn
tranh đấu này.
Karen hành lễ với Chủ giáo Dorford: "Tôi cam đoan, sẽ để cho ngài hài lòng."