Số 13 Phố Mink

Chương 1631

Deron có chút xoắn xuýt nhìn về phía cháu trai mình, quỳ xuống để xin lỗi, ở

trước mặt tất cả mọi người...

"Richard, bây giờ đến đại sảnh lầu một, quỳ xuống để xin lỗi Phán quyết quan

Vicole."

Richard không chút do dự, trực tiếp gật đầu nói:

"Tốt, tôi phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng, bây giờ sẽ đi."

Richard hành lễ với Đại chủ giáo, hành lễ với Dorford, cuối cùng, hành lễ với

ông nội Deron của mình

Deron nuốt ngụm nước bọt, nói: "Richard..."

"Ông nội, việc cháu làm, trách nhiệm chắc chắn phải do cháu gánh chịu."

Nói xong, Richard đi về phía cửa lớn của văn phòng.

Vicole thì lập tức thúc giục người bên cạnh, ra hiệu bọn hắn nhanh chóng nhấc

mình đi.

Khuôn mặt của Dorford bình tĩnh, nhẹ gật đầu với mấy người kia, rất nhanh,

Vicole đã bị khiêng ra ngoài, Dorford cũng đi theo xuống dưới, hiển nhiên, ông

ta là đang dự định tự mình đi thưởng thức màn này một chút.

Waffron nói: "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một hồi."

Ngài Đại chủ giáo cũng lười đi tham gia màn kích này, rốt cuộc chuyện này đối

với ông ta mà nói, cũng không phải một chuyện gì làm rạng rỡ mặt mũi, dù gì

hai cái gia tộc trong đại khu mâu thuẫn đến mức này cũng đã gián tiếp nói rõ

ông ta không thể khống chế thuộc hạ tốt.

Deron đứng dậy, đi ra ngoài, trạng thái tinh thần của ông ấy có chút không tốt,

lúc cất bước thì cơ thể có chút lắc lư, Karen đi tới, đưa tay đỡ ông ấy.

"Cám ơn cậu... Karen."

"Đây là việc mà tôi phải làm."

"Mới nãy ta thật muốn nói với Richard, nếu như nó không nguyện ý, có thể

không cần phải đi."

Karen đáp lại nói: "Vậy tại sao vừa nãy ngài lại không nói ra?"

"Ta..."

"Thật ra, nếu như ngài sử dụng quan hệ của mình trong bộ môn, là có thể tạo

nên ưu thế rất lớn, Đại chủ giáo cũng không muốn cục diện trở nên mất khống

chế."

"Sao có thể làm ra loại việc như thế chứ..."

Nghe được câu trả lời này của Deron, Karen chỉ là yên lặng gật gật đầu.

Đứng trên góc độ người xem mà cân nhắc, ông Deron đúng là một người thật sự

xem đại cuộc làm trọng.

Karen tán thành sự trung thành của Deron đối với Trật Tự Thần Giáo, nhưng sẽ

không nhận ông ta là ông ngoại của mình.

Cậu Eisen nhắc nhở, rất đúng, ông ấy thật sự hiểu rõ cha của mình.

Nhưng mà trong lòng Karen cũng không có cảm xúc thất vọng gì, bởi vì cho tới

bây giờ anh cũng không ôm lấy hi vọng gì.

Dùng những trưởng bối khác để so sánh với Dis, thật sự là quá không công

bằng, còn nhớ rõ lúc trước mình từng bị hoài nghi là Tà Thần, cũng là được Dis

bảo vệ.

Tiến vào thang máy, đi xuống.

Lầu một.

Đại sảnh lầu một vốn dĩ rất đông người, lúc này càng là nhốn nháo khắp nơi,

chỗ lan can lầu hai lầu ba, cũng đứng đầy người đang nhìn xuống dưới.

Xem chuyện náo nhiệt, là thiên tính của con người, nhất là khi Richard quỳ

xuống dưới đất, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

Chờ đến khi Vicole bị nhấc tới, đứng ở trước mặt Richard một lần nữa, Richard

bắt đầu lớn tiếng xin lỗi, càng trực tiếp trở thanh tiêu điểm ở nơi này, đã có

người nhận ra thân phận của Richard, mặc dù nhà Guman ở đại khu vẫn luôn rất

khiêm tốn, nhưng vẫn rất có tên tuổi, huống chi ông Deron cũng là bộ trưởng có

thực quyền.

Karen trông thấy trên vị trí lầu hai, Dorford bị một đám thần quan cao cấp chen

chúc ở nơi đấy, trên mặt của ông ta, mang theo ý cười rõ ràng.

Ông Deron do dự, không tiếp tục bước đến trước, hai mắt của ông ấy nhắm

nghiền, miệng mở rộng, hai lòng bàn tay nắm chặt.

Karen không biết cái việc này có thể để cho ông lão này thay đổi hay không,

ừm, anh cũng không hứng thú muốn biết.

Wilker và Muri bắt đầu giúp Karen đẩy đám người ra, Karen rất bình tĩnh đi vào

bên trong.

Richard quỳ gối trước mặt Vicole, đã lớn tiếng xin lỗi xong, bởi vì Vicole không

nói chuyện, cho nên bây giờ vẫn còn quỳ.

Vicole dùng âm thanh mơ hồ mà cười hiểm nói: "Rất đáng tiếc, lần này không

có thể làm cho ngươi biến thành phế nhân, nhưng ta nhớ kỹ ngươi, ngươi chờ

đó cho ta, lần tiếp theo..."

"Đáng tiếc, ngươi không có lần sau."

Vicole nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn xem Karen đi tới.

"Lời này của ngươi là có ý gì?"

Karen không phản ứng hắn, mà là đưa tay đỡ Richard lên, Richard đứng người

lên.

"Không thoải mái đâu nhỉ."

Richard cười nói: "Hài, đùa con khỉ chơi chút thôi, chỉ có điều là nén cười thật

khó chịu, vừa thiếu chút đã không nhịn được."

"Kế hoạch lúc đầu của chúng ta cũng không phải như vậy."

"Chủ nhiệm nói với tôi, tôi cũng không có cách nào, trước khi tôi ra tay với hắn

thì đã chuẩn bị trước là sẽ bị đánh, ai biết đánh một hồi thì hắn đã thở thoi thóp

rồi."

"Cũng rất tốt, bây giờ xem ra hiệu quả ở hiện trường cũng không tệ."

Vicole nghi ngờ nói:

"Các ngươi rốt cuộc là có ý gì!"

Wilker và Muri mỗi người một bên, cưỡng ép đẩy hai tên thần bộc đang đỡ

Vicole ra, một trái một phải kẹp Vicole ở giữa.

Muri lấy ra một cái còng tay cấm chế, Karen từng tận mắt nhìn thấy ngài Pavaro

bị cái còng tay này khóa lại.

"Răng rắc!"

Muri dùng còng tay còng vào hai tay của Vicole.

Wilker mở ra quyển sách mà vẫn mang theo bên người kia, lấy tờ giấy lệnh điều

tra từ bên trong ra đưa cho Karen.

Tay trái Karen giơ lệnh điều tra, tay phải nắm lấy bả vai Vicole, lớn tiếng nói:

"Nhận được báo cáo, Phán quyết quan Vicole Naton dính líu đến hành vi làm

trái quy tắc một cách nghiêm trọng, Văn phòng thanh tra kỷ luật Đòn Roi Kỷ

Luật bây giờ phát lệnh điều tra, mời Phán quyết quan Vicole về tổng bộ để phối

hợp điều tra."

Karen khẽ ngẩng đầu, nhìn về vị trí Chủ giáo Dorford trên lầu hai, tiếp tục nói:

"Kẻ nào ngăn cản, xem như phản giáo!"
Bình Luận (0)
Comment