Số 13 Phố Mink

Chương 1646

Lúc trước Vicole vẫn luôn cực kỳ phách lối, sau khi Karen nói ra câu này, vẻ

mặt rốt cục cũng chán nản xuống.

Khi "Vinh quang" của gia tộc không cách nào cho hắn đủ cảm giác an toàn và

che chở, giống như là dùng cái bộ não nhỏ tí của hắn để đi suy nghĩ việc mà hắn

không thể nào hiểu được.

"Mặc kệ ngươi có nguyện ý phối hợp hay là không muốn phối hợp, chúng ta

đều sẽ hoàn thành xong quá trình này, ngươi có thể tiếp tục chờ mong người

trong nhà ngươi sẽ đưa ngươi ra ngoài, nhưng ta phải nói cho ngươi một chuyện

đó là, khả năng thành công của bọn hắn không lớn."

Lần này, cao tầng của Đòn Roi Kỷ Luật chắc chắn sẽ gánh chịu áp lực, dù sao

thì người cũng đã trải qua thủ tục phù hợp để bắt giữ lại, nếu để cho hắn bình

yên không có việc gì rời đi vậy thì chẳng khác nào đang tát vào mặt của Đòn

Roi Kỷ Luật.

"Cho dù có một phần vạn khả năng, ngày mai ta nhận được thông báo từ cao

tầng rằng phải thả ngươi ra..."

Karen dừng lại một chút,

Nhìn xem Vicole,

Mỉm cười nói:

"Ta sẽ trừng phạt ngươi trước khi thả ngươi ra, dù sao ta cũng không có người

thân cần phải lo lắng."

Thật ra, ta là có người nhà, nhưng ta thật sự không lo lắng người nhà sẽ bị trả

thù.

Karen đứng người lên, vừa sửa sang lại ống tay áo của mình vừa tiếp tục nói:

"Tóm lại, ngươi không có cách nào còn sống mà rời đi nơi này, ngươi cố gắng

hưởng thụ khoảng thời gian còn sót lại đi, lúc ngươi đi ra ngoài, nếu như ta cho

ngươi đãi ngộ được toàn thây, thì khi đó trong thi thể của ngươi, cũng sẽ không

có một chút năng lượng linh tính nào giữ lại, cơ hội thức tỉnh để được gặp

người nhà lần cuối ta cũng sẽ không ban cho ngươi đâu."

"Ngươi... Ngươi... Ngươi sao có thể làm như thế...."

Biểu hiện từ bỏ ba lần cơ hội thăng cấp khi trước của Karen và câu phán quyết

kia, không, là lời nguyền rủa!

Tóm lại, để phòng tuyến tâm lý của Vicole bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ,

trong bầu không khí này, rốt cục hắn đã nghe hiểu, Karen không phải đang uy

hiếp hắn, mà là đang tiến hành trần thuật lại cho hắn nghe.

Cơ thể của Vicole bắt đầu run rẩy, tất cả dũng khí và sự kiêu căng của hắn đều

được xây dựng dựa trên cơ sở hắn có thể rời khỏi đây, một khi cơ sở này bị phá

hủy, hắn chỉ còn lại sự sợ hãi.

"Ngươi không thể làm như vậy... Ngươi không thể làm như vậy... Ngươi phải

làm theo điều lệ, ngươi phải làm theo quá trình, ngươi quên thân phận của

ngươi sao, ngươi đại biểu cho Đòn Roi Kỷ Luật, ngươi không thể bôi nhọ nó!"

Khi ngươi nói chuyện đạo lý với hắn, hắn đùa bỡn với ngươi; khi ngươi đùa bỡn

hắn, hắn lại hô hào muốn nói chuyện đạo lý với ngươi.

Nói cho cùng, loại người này như hắn trên bản chất chỉ đơn giản là lấn yếu sợ

mạnh, nhưng cố thích cho bao phủ bản thân mình bằng một lớp vụn bánh mì ở

bên ngoài, đối phó bọn hắn, dùng dầu chiên một cách vô tình ngược lại là lựa

chọn tốt nhất, bởi vì sẽ rất xốp giòn ngon lành.

"Để người như ngươi, nghênh ngang đi ra khỏi tòa nhà này, mới là sự khinh

nhờn lớn nhất đối với Trật Tự trong lòng của ta."

Sau khi nói xong câu đó Karen đứng dậy đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

So với giai đoạn trước khi Vicole ngang ngược càn rỡ châm chọc nói móc trào

phúng, Karen từ đầu tới đuôi đều cực kỳ yên tĩnh, đơn giản là đưa cho hắn một

câu chúc phúc vô cùng thân thiết là "Cả nhà chết bất đắc kỳ tử".

Bởi vì trong mắt của Karen, cãi lộn và biện luận với loại người này vốn không

có ý nghĩa gì.

Alfred thấy thế, chỉ chỉ vào vị trí của mình, ra hiệu Wilker tới thay thế mình tiếp

tục quá trình thẩm vấn, bản thân Alfred thì đứng dậy, đi theo thiếu gia ra ngoài.

"Thiếu gia."

Trong hành lang, Alfred lấy dũng khí gọi thiếu gia nhà mình.

Karen dừng bước lại, quay đầu, nhìn xem Alfred, hỏi:

"Sao vậy?"

"Thiếu gia, thuộc hạ... Thuộc hạ có mấy lời muốn nói với ngài."

Karen cười cười, nói: "Tốt, đến phòng làm việc của ta."

Bên trong văn phòng, Fanny và Peia đang làm việc.

"Fanny, Peia, hai người ra ngoài trước một chút, ta và Alfred có chuyện cần bàn

bạc."

"Được rồi, đội trưởng."

"Được rồi, đội trưởng."

Hai người lập tức thu thập văn kiện trong tay đi đổi chỗ khác làm việc.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Karen, hai người phụ nữ ở trong lòng không hẹn mà

cùng nhau thở dài.

Fanny nghĩ tới là lúc đã từng ở chung trong một phòng khách sạn khi làm nhiệm

vụ bảo an, khi đó mình cố ý mặc áo ngủ trong suốt gợi cảm ngồi ở trên ghế sa

lon mà sơn móng tay để trêu chọc cái thành viên mới trẻ tuổi đẹp trai này làm

niềm vui, nhưng bây giờ, lại chỉ có thể xưng hô bằng chức vị của hắn.

Peia thì là cảm khái, đã từng có một cái cơ hội tốt như vậy bày ở trước mặt của

mình, lúc ấy mình thật nên cưỡng ép cưỡi ở trên người hắn, cần cái gì phụ trách

mệt mỏi, thoải mái là xong việc;

Mà lại, nếu như lúc trước từng cưỡi qua, bây giờ mỗi lần trông thấy hắn xuất

hiện ở trước mặt mình, thật sự là nhìn một lần thì thấy vui vẻ một lần, mặc kệ

bây giờ ngươi có oai phong cỡ nào, địa vị tăng lên nhanh đến bao nhiêu, cuối

cùng cũng là người từng bị bà đây cưỡi.

Cho nên nha... Lúc trước mình vì cái gì không có quyết đoán đâu, thương tiếc

cái gì mà thương tiếc!

Alfred đóng cửa phòng làm việc lại, xoay người đi rót một ly nước đá cho thiếu

gia.

Karen uống một ngụm nước đá, nói: "Chuyện công việc?"

"Không phải."

"Chuyện trên phương diện sinh hoạt?"

"Cũng không phải, thiếu gia."

Karen đặt ly nước xuống, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, hơi có vẻ nghiêm túc

nói: "Anh nói đi.
Bình Luận (0)
Comment