Số 13 Phố Mink

Chương 1647

Alfred không hề ngồi xuống, mà là đứng đối diện Karen, nói: "Thuộc hạ vẫn

luôn lấy ý chí của thiếu gia làm nguyên tắc thứ nhất cho mình."

"Ừm, ta biết."

"Nhưng mà lúc ở trên Hỏa Đảo, thời điểm thuộc hạ trông thấy thiếu gia ngồi tựa

ở bên giường kia... Tinh thần sa sút."

"Để anh chê cười rồi."

"Không, không có, ở trong mắt thuộc hạ, thiếu gia vĩnh viễn là người đặc thù và

khác biệt nhất, thuộc hạ kiên định cho rằng, thiếu gia sẽ không phạm sai lầm."

"Ai cũng sẽ mắc sai lầm, Alfred, Thần cũng sẽ mắc sai lầm, mặc kệ là Thần ở

trong miệng của mọi người, hay vẫn là Bầu trời và mặt đất trong sự nhận biết

của ta và anh, bởi vì ở trên đời này, không có sự chính xác tuyệt đối vĩnh hằng."

"Thiếu gia vừa mới trải qua quá trình suy nghĩ, hẳn là đã có cảm ngộ mới."

"Đúng vậy, không sai."

"Cho nên, vào cái ngày mà nhà Naton suy sụp cũng là thời gian mà thiếu gia

tiến vào giai đoạn Phán quyết quan."

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hẳn là sẽ như vậy."

"Ý của thuộc hạ đó là... Nếu như theo thuộc hạ, thiếu gia ngài, thiếu gia ngài

sẽ..."

"Alfred, anh có phải muốn hỏi rằng, nếu như theo ý của anh, nếu ta sai rồi thì

anh sẽ nên làm gì?"

"Thuộc hạ không dám... Không..."

"Vậy anh sẽ nhắc nhở ta à."

"Ừm?"

"Ta chắc chắn sẽ mắc sai lầm, ta chắc chắn cũng sẽ cực đoan, đây là chuyện tất

nhiên.

Ở trên con đường tương lai, đừng nói rằng bây giờ còn không phải Phán quyết

quan, cho dù ta là Phán quyết quan, khoảng cách đến cái Thần Điện cao cao tại

thượng kia, khoảng cách đến khi để ông nội Dis thức tỉnh, Thần Điện và Thần

Giáo cũng không dám lại làm bất cứ chuyện gì, khoảng cách đến lúc không cần

Dis dùng thủ đoạn nguyên thủy và khốc liệt nhất đi uy hiếp, khoảng cách đến

lúc có thể cam đoan sau khi trở lại phố Mink thì vẫn có thể ung dung tự tại

không lo nghĩ như trước đây... Con đường đến đó vẫn còn một khoảng cách rất

dài.

Anh có biết không, gần đây ta đã suy nghĩ thông suốt một sự kiện, trong lòng ta,

ta vẫn muốn đi một con đường không giống với Thần Trật Tự, nhưng nếu con

đường mà Thần đã đi qua thì ta không thể đi, tuyệt đối không thể có bất cứ sự

trùng hợp nào, ngược lại đó cũng sẽ làm mất đi một lựa chọn tư duy biện chứng,

cuối cùng vẫn đi theo một con đường cực đoan khác như cũ.

Còn có một việc nữa đó là trong lòng ta vẫn muốn xác định một mục tiêu chính

xác, tìm một con đường chính xác tuyệt đối, sau đó để cho mình luôn luôn cất

bước ở trên con đường chính xác.

Nhưng vấn đề đó là mỗi khi ta tiến lên được một khoảng, con đường phía trước

và hoàn cảnh bốn phía xung quanh đều sẽ phát sinh sự thay đổi, điều mà trước

kia chính xác thì bây giờ sẽ không xác định.

Dựa ở trên cơ sở này, con đường chính xác tuyệt đối mà ngay từ đầu ta muốn

tìm kiếm kia đã biến ta thành một người có phán đoán quá ngây thơ.

Bây giờ ta đã biết, ta thiếu mất dũng khí để đối mặt trực tiếp, cho nên giai đoạn

này, ta chủ yếu là sẽ giải quyết vấn đề này, khi ta nhận định nó là đúng, khi ta

giành được sự thật, ta nên lấy tư thái như thế nào để đối mặt và xử lý nó mới có

thể không vi phạm trật tự ở trong tim của ta.

Về phần đợi đến tiến tới giai đoạn tiếp theo, hoàn cảnh và tình thế xảy ra biến

hóa, trong tương lai trong lúc ta lại đi dọc theo con đường sai lầm quá khứ, thì

cần anh, Alfred, đến nói cho ta, nói rằng ta đã đi nhầm, giống như ngài Tahisen

đã làm lúc ở trên Hỏa Đảo."

"Thiếu gia..."

"Alfred, ngay từ đầu chúng ta đúng là quan hệ chủ tớ, trong khoảng thời gian

lúc Dis lựa chọn anh để đi cùng ta đến Wien, chúng ta đúng là như vậy, dù gì thì

anh cũng là đối thủ mà Dis công nhận có “thực lực ngang nhau”."

"Ha ha ha."

Alfred cười, không nhịn được, cũng không muốn nhịn.

Sau đó Alfred bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước mình đi ngang qua hành lang,

Richard còn ở nơi đó mà nghiêm trang kể lại lúc mình giao đấu với đối thủ có

thực lực ngang nhau lần thứ ba.

Thì ra mình cũng là Richard.

"Nhưng đây chẳng qua là một quãng thời gian rất ngắn, về sau, thật chúng ta đã

đi lên một con đường có chí hướng giống nhau.

Đến nay ta còn nhớ rõ, lúc ở bên trong Cánh Cổng Luân Hồi, khi Rylisa ở trong

căn biệt thự của thế giới tinh thần, là dựa vào lấy anh thì ta mới có thể tỉnh táo

lại.

Cho nên, không cần có điều kiêng kị gì, ta sẽ lấy dũng khí mà đi về phía trước,

ta không lo lắng ta sẽ đi nhầm đường, bởi vì ta biết đằng sau ta còn có anh đi

theo, Alfred."

"Tôi đã biết, thiếu gia."

Alfred đưa tay đặt ở trước ngực mình: "Có thể đứng ở phía sau ngài, là vinh

quang lớn nhất của cả đời tôi."

Karen mở tay ra, nói bổ sung:

"Càng là một loại trách nhiệm."

"Đúng vậy, trách nhiệm, bảo vệ ngài, là trách nhiệm của tôi."

"Thật ra, Marvalho từng nói cho ta biết một viẹc, là một cái đoạn ngắn trong trí

nhớ của vị Marchettini kia, cái đoạn ngắn này không có được ghi chép trong

điển tịch của Thần Giáo, sau khi anh trở về, có thời gian có thể tìm Kevin trao

đổi một chút, để xác minh với nó.

Một trong tứ đại tùy tùng là Tiranus từng nói cho một trong 12 Kỵ Sĩ Trật Tự

Marchettini rằng, nói rằng ông ta từng trao đổi với Thần Trật Tự về một chuyện.

Ông ta đề nghị Thần Trật Tự sáng tạo Trật Tự Thần Giáo, bởi vì ông ta cảm

thấy, có được giáo hội và tín đồ, có thể để Thần Trật Tự vĩ đại càng thêm hùng

mạnh.

Thần Trật Tự đáp lại rằng:

Thần giáo, cũng là một sự ước thúc đối với Thần."
Bình Luận (0)
Comment