Số 13 Phố Mink

Chương 1648

Bắt đầu phát cơm hộp, Phó khoa trưởng khoa bảo vệ là lão Colla đẩy xe cơm

hộp đi tới, hô:

"Tới tới tới, tự chọn, tự chọn đi, mình muốn ăn cái gì thì lấy cái đó."

Bọn người Ashley lập tức đi qua bắt đầu lựa chọn đồ ăn mà mình muốn.

Philomena ngồi ở trong, chờ đợi xe cơm hộp đi tới, nhưng cô phát hiện lão

Colla giống như là từ từ đẩy ngang qua để người khác tự lấy, mà ông ta không

phải đưa tay lấy ra phát cho mỗi một người.

Cho nên, đợi lát nữa khi ông ta đẩy xe đến chỗ này, mình còn phải đứng lên đi

lấy, còn phải tự mình đi lựa chọn, ông ta sẽ còn hỏi mình thích đồ ăn gì...

Vì cái gì không phải tất cả mọi người đều đứng tại chỗ, chờ xe đẩy tới rồi phát

từng phần một đến tay mọi người chứ, ngươi có thể không cần phải lên tiếng,

toàn bộ quá trình đều ngậm miệng, cứ cứng nhắc phát cơm như vậy thì thật là

tốt.

Richard đứng người lên, chạy tới:

"Tôi hỏi này, chả nhẽ cơm nước của bộ môn chúng ta tệ đến như vậy sao?"

"Bộ môn của chúng ta vốn là có nhà ăn, nhưng đã sớm không hoạt động rất

nhiều năm, đây đều được đặt trước từ trong nhà hàng gần đây mà mang đến,

mọi người trước hết cứ ăn đở đi."

"Chậc chậc, đây là thứ gì, cơm cà ri sao, vị cà ri nặng như vậy, còn cá chiên

nhìn là biết bị chiên quá lửa rồi."

"Thằng nhóc thối này, ta cực khổ dẫn người đi mua cơm rồi đưa cơm, ngươi còn

ở nơi này chọn ba chọn bốn, lần sau tự ngươi đi mua đi nhé."

"Được, đi thì đi, nếu như tôi không có chuyện gì làm mà nói, tôi sẽ lái xe tang

để chở đồ ăn đến cho mọi người, a, không đúng, tôi có thể lái xe tang mà chở

đầu bếp và nguyên liệu nấu ăn đến đây để nấu."

Richard cầm ba phần.

"Thằng nhóc chết tiệt, ngươi ăn nhiều đến vậy sao."

"Ông không cần lo cho tôi, chả nhẽ không đủ phần?"

"Đủ, ngươi ăn mười phần cũng đủ, chỉ là sợ ngươi no bể bụng thôi."

"Ha ha, vậy là được chứ sao."

Richard bưng ba phần cơm hộp đi, trước hết ngồi xuống bên cạnh Philomena,

mở ba cái hộp cơm ra.

"Cái đùi gà này tôi không thích ăn, quá dầu mỡ, cái Hamburger trứng chiên với

xúc xích này thật nhỏ, lão Colla chắc là ăn tiền hoa hồng của người ta rồi, đồ ăn

ăn kèm với cơm cà ri sao lại tệ đến như vậy, thịt bò cũng chả được mấy cục,

được rồi, dù gì thì tôi cũng lười xỉa răng."

Richard tiến hành chọn lựa, chia ba phần cơm hộp thành hai phần, cậu ta bưng

lên một phần đưa phần còn lại cho Philomena, nói:

"Mấy món tôi thích ăn đều đã lựa ra rồi, còn lại thì cô ráng mà ăn đi, dù sao cô

cũng chẳng có yêu cầu gì đối với đồ ăn."

"Ừm."

Philomena bưng hộp cơm lên cầm lấy thìa bắt đầu ăn.

Richard bưng phần kia của mình ngồi xuống phía đối diện.

Thật ra ngay cả Karen đều không nhìn ra, mỗi lần lúc mọi người liên hoan,

Philomena cũng đều không có ăn no, bởi vì lượng cơm của cô rất lớn.

Cơ thể có sức mạnh lớn cần càng nhiều đồ ăn để tiến hành bổ sung, người theo

hệ cận chiến, không liên quan đến dáng người, dù sao càng mạnh thì khối lượng

cơm càng lớn.

A, đúng, dáng người càng tốt lượng cơm ăn càng lớn, bởi vì cô hấp thu tốt hơn

càng nhanh!

Lúc ăn cơm, Richard cũng không cần tiếp tục kễ chuyện lại lần thứ tư, bởi vì

lúc ăn cơm ánh mắt có thứ để tập trung, có thể không cần nhìn đến những người

khác, chuyên tâm dùng thìa mà ăn.

...

"Bộ trưởng, đến rồi."

"Ừm."

Deron xuống xe, nhìn xem cửa sân nhà mình, trong chốc lát, ông ấy có chút do

dự.

Ông ấy có chút không dám vào nhà, bởi vì trực giác nói cho ông ấy biết, người

bạn già của mình hôm nay hẳn là đã tự mình đến cao ốc giáo vụ.

Bởi vì sau khi mình cự tuyệt bà ấy phát động bộ môn và đồng liêu tiến hành thị

uy để ép Đại chủ giáo hỗ trợ giải quyết chuyện này, người bạn già của mình,

phản ứng rất bình tĩnh.

Bà ấy không phải là một người có tính cách bình tĩnh, dù là mấy chục năm qua

phần lớn thời gian bên trong, bà đều cực kỳ ôn nhu cực kỳ hiền lành, nhưng ông

ta biết, bà ấy không phải.

Nếu không, mình và bọn nhỏ bao gồm con dâu cũng không thể sợ bà ấy đến

như vậy.

Cho nên, bà ấy chắc hẳn đã đến vì cháu trai.

Lúc đầu, Karen bắt Vicole đi, cái sự kiện này triệt để kéo vào trong vòng tranh

đấu giữa Đòn Roi Kỷ Luật và Ban quản lý đại khu, ít nhất đối với Richard mà

nói, đây là một phương thức xử lý rất tốt, nhưng ông ấy vẫn không vui nổi như

cũ.

Bởi vì người làm ông nội này, trong việc này cũng không mang đến tác dụng gì.

Lòng ông ấy cảm thấy phiền muộn, bắt đầu vòng quanh vườn hoa, sau đó ông

ấy nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi phía dưới vườn hoa, đưa

lưng về phía mình, đang hút thuốc.

Là Duck, chồng của con gái út mình.

vẻ mặt Duck lo nghĩ đang bất đắc dĩ ngồi ở trong vườn hoa mà đốt thời gian,

mỗi lúc đến trước cửa nhà vợ mình, ông ấy kiểu gì cũng sẽ theo thói quen mà ở

bên ngoài một chút, cái thói quen này từ sau khi kết hôn đến bây giờ cũng

không sửa đổi.

Deron vẫn luôn không thích người con rể này, luôn cảm thấy con người hắn

không được lanh lợi, mà lúc làm việc cũng không có tầm nhìn gì, còn khi trước

mặt mình thì luôn sợ hãi rụt rè.

Nhưng không biết vì cái gì... Nguyên nhân có lẽ là vì hôm nay hai người cha vợ

con rể đều không dám bước vào cửa của căn nhà này, Deron bỗng nhiên nhìn

người con rể này có chút vừa mắt.

Con người, sợ nhất là khi đối mặt với người mà xem thường mình, việc hành hạ

nhất đó chính là ngươi còn phải làm bộ rằng họ không có xem thường ngươi.

Nhưng vấn đề là, khu vực phía dưới vườn hoa đã bị Duck chiếm cứ, vốn dĩ

Deron còn có thể ngồi ở bên trong để suy nghĩ về cuộc đời mình, ấp ủ chút cảm

xúc, bây giờ cũng hết chỗ, ông ấy cũng không thể chạy xuống để ngồi kề vai

với Duck, đến lúc đó thì phải nói gì đây?

Nói cái gì cũng đều xấu hổ, trầm mặc và lúng túng hơn.

Hít sâu một hơi, Deron đi vào sân nhỏ, lấy chìa khoá ra, mở cửa nhà.

Đi qua cửa trước, đi vào phòng khách, trong phòng khách không có người.

Còn chưa có trở về sao...

Không đúng, trở về rồi, trong phòng ăn có tiếng động.

Deron muốn trực tiếp trở về phòng của mình, sau đó ông ấy bỗng nhiên ý thức

được, không đúng, phòng của mình cũng là phòng của bạn già mình.

Lúc này, ông ấy phát hiện mình lại có chút ghen tị với con trai của mình, sau khi

nó mắc bệnh thì có thể vừa vào cửa đã chạy vào phòng của mình khóa kín cửa

lại không có áp lực chút nào, không cần để ý tới bất cứ người nào.

Không tránh được.
Bình Luận (0)
Comment