Deron đi về hướng phòng ăn, vừa vào đến, đã nhìn thấy bạn già của mình... phu
nhân Đường Lệ đang ngồi ở cạnh bàn ăn.
Không khí trong phòng ăn lúc này, bởi vì có hai người tồn tại, chìm vào trong
sự im ắng.
Deron do dự một chút, cuối cùng không có đi đến bên người bạn già mình, mà
là kéo một cái ghế ra, ngồi xuống bên còn lại của bàn ăn.
Sau khi ngồi xuống, ông ấy cũng có chút hối hận, mình nên đứng, sau đó ông ấy
lại đứng lên.
Bạn già vẫn luôn yên tĩnh ngồi ở bên kia, nửa cúi đầu.
Deron nuốt ngụm nước bọt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt bắt đầu di
chuyển sang bốn phía xung quanh, từ đầu đến cuối không dám tập trung mà đối
diện với người đã ở chung sớm chiều suốt mấy chục năm qua.
Loại trầm mặc này, cùng với thời gian dần trôi qua, càng ngày càng nghiêm
trọng, gần như sắp ép điên ông ấy.
Rốt cục,
Deron lấy dũng khí, mở miệng nói:
"Tôi sai rồi."
Phu nhân Đường Lệ không hỏi rằng ông sai ở chỗ nào, cũng không có thuận
theo cái đề tài này để bắt đầu phương thứ giao lưu mọi ngày giữa hai vợ chồng,
khi một phía nhận lỗi, một phía khác bắt đầu thừa thắng xông lên thu phục đất
đai quét dọn chiến trường.
Bà ấy chỉ là nhẹ nhàng hỏi:
"Ông có phải cảm thấy rằng, từ trước cho tới nay, tôi đều không coi trọng ông
phải không."
"Không... Không có, tôi chưa từng nghĩ như vậy, thật đấy." Deron ngập ngừng
bờ môi mấy lần, rồi lại nói, "Lúc tôi bước vào trong nhà thì tôi đã biết tôi sai
rồi, nếu như hôm nay Richard xảy ra chuyện, tôi không biết nên đối mặt với bà
như thế nào, tôi sẽ hối hận."
Phu nhân Đường Lệ ngẩng đầu, nhìn xem người bạn già của mình, mở miệng
nói:
"Từ lần thứ nhất ông tỏ tình với tôi, tôi đã nói rõ ràng với ông rằng, tôi không
nhìn trúng ông."
"Đúng... đúng..., tôi còn nhớ."
"Về sau, ông hứa hẹn với tôi, ông nói đời này trừ phi Deron ông chết rồi, nếu
không sẽ không để cho tôi phải chịu thiệt thòi."
"Đúng vậy, tôi đã từng hứa."
Phu nhân Đường Lệ lại mở miệng nói: "Ông ấy, còn mạnh hơn so với ông."
Ông ấy là chỉ ai, Deron cũng rõ ràng.
"Đúng vậy, ông ấy đúng là mạnh hơn rất nhiều rất nhiều so với tôi."
Vào năm đó, ở cùng với ông ta, những người ở bên cạnh ông ta, đều sẽ có nhận
biết rất rõ ràng đối với chuyện này, ông ấy là một vầng mặt trời ở giữa mọi
người.
"Tôi rất ngưỡng mộ ông ấy."
"Đúng vậy, tôi biết, khi đó bà có nói với tôi."
"Nhưng ngưỡng mộ không phải là yêu.
Bởi vì tôi biết, ông ấy sẽ không bởi vì tôi nói muốn ăn vài món đồ nướng bình
thường, thì sẽ giống như ông, mặc thần bào lội xuống bùn sông, đi bắt cá chạch
cho tôi;
Ông ấy cũng sẽ không ở trước ngày kinh nguyệt, chọn đúng thời gian, bố trí
trận pháp chống lạnh giữ ấm ở bên ngoài lều vải của tôi;
Ông ấy cũng sẽ không nhớ rõ ngày sinh nhật của tôi, sẽ không nhớ rõ màu sắc
mà tôi thích.
Tôi ngưỡng mộ ông ấy, là bởi vì không có cách nào khác, ai bảo ông ấy vào lúc
đó đứng ở đấy, ngay ở chỗ mà ánh mắt của tôi nhìn thấy được.
Lựa chọn ông cũng không phải là bởi vì tôi lùi lại vì không lấy được ông ấy mà
tìm người khác, ông cũng không phải vật thay thế, cho tới bây giờ cũng đều
không phải, bởi vì từ lúc vừa mới quen biết, tôi biết mình không thể đạt được
thứ tình yêu mà mình muốn từ bên trong.
Ông ấy trong lòng tôi là một bức tượng vừa tinh xảo nhưng vô cùng cứng rắn và
lạnh lẽo, mà ông, thì là máu thịt và nhiệt độ mà tôi có thể đụng chạm đến."
"Tôi... Tôi biết." Deron liếm môi một cái, "Tôi biết bà không phải thích ông ấy,
cũng không phải là yêu, nếu không thì tôi cũng sẽ không có dũng khí mà theo
đuổi bà."
"Deron."
"Ừm?"
"Đường Lệ tôi, sẽ không sinh ba đứa con cho một người đàn ông mà mình xem
thường."
Nói xong, phu nhân Đường Lệ đứng người lên, rời khỏi phòng ăn.
Deron tiếp tục ngồi ở trên ghế, trên người giống như là bị một chậu nước lạnh
giội ướt từ trên xuống dưới, ông ấy thừa nhận mình sai, bởi vì đã nghĩ rằng
Dorfort rất kinh tởm, kết quả lại phát hiện, mình vẫn đã nghĩ quá tốt cho Dorfort
rồi rồi.
Ông ấy nghĩ rằng ngài Đại chủ giáo sẽ giúp mình, nhưng thái độ của Đại chủ
giáo nhưng thật ra là cũng chẳng thèm để ý.
Ông ấy từng tự hỏi trong đáy lòng mình, sự nhẫn nhịn và lấy đại cục làm trọng
của mình, rốt cuộc có phải là lựa chọn chính xác hay không... Bởi vì là cháu của
mình Richard, cũng không có làm sai.
Bây giờ xem ra, chuyện này là kế hoạch của Karen và Richard đã chuẩn bị
trước, nhưng người ông nội như mình, phản ứng của mình trong toàn bộ quá
trình này có phải chăng cũng đã được bọn nó tính toán vào rồi không?
Con của mình, cháu của mình, vợ của mình... Tựa như cũng biết rằng người làm
cha, làm ông nội, làm chồng như mình sẽ phản ứng như thế nào.
Deron bỗng nhiên ý thức được thì ra hình tượng của mình trong mắt mọi người
trong nhà đã sớm là một hình tượng cố định, giống như bánh răng của một cỗ
máy, sẽ vận chuyển theo quy tắc cố định.
Mọi người trong nhà, chưa từng có mong chờ gì quá cao vào mình.
Deron hít sâu một hơi, hốc mắt bắt đầu ướt ướt, ông ấy có chút không thể nào
hiểu được mình, vì cái gì cháu của mình không có làm sai, cháu của mình rõ
ràng làm đúng, bọn người Karen cũng đã nói nhân chứng vật chứng đều có,
nhưng mình, lại vẫn không có đứng ra bảo vệ cháu của mình.
Ông ấy cúi đầu xuống, có chút mờ mịt mà nhìn đôi tay của mình vào lúc này
đang run rẩy.
Thật ra ông ấy càng hy vọng rằng sau khi mình về nhà, vợ của mình có thể chửi
mình, có thể trào phúng mình, có thể chế nhạo mình, nhưng bà ấy cũng đang an
ủi mình.
Bởi vì bà ấy hiểu rất rõ bản thân, bà ấy rõ ràng, sau khi gặp được chuyện như
vậy thì bà ấy sẽ không kìm lòng được mà đi so sánh mình với người đó.
Ông ấy nhớ kỹ một chuyện, vợ chồng bọn họ có một người bạn bị người khác
trong đội hại chết trong một lần làm nhiệm vụ, bọn họ tiến hành điều tra và trả
thù, bắt được người chủ mưu phía sau màn, đối phương hô hào bảo tổ tiên nhà
hắn đang ở trong Thần Điện.
Kết quả "Người đó" chỉ đọc cho hắn ta nghe một đoạn « Điều Lệ Trật Tự », sau
khi đọc xong thì một kiếm đâm chết hắn.
Lúc này, một chén canh được đặt trước mặt của Deron, tỏa ra mùi thơm ngát.
"Uống lúc còn nóng đi, thuốc bổ dùng thẻ trợ cấp của ông mua, rất đắt."
"Được."
Ông Deron bưng bát lên, uống từng ngụm, canh đã được để nguội một hồi, bây
giờ không phải là rất nóng, vừa lúc thích hợp để uống, cho nên bà ấy vừa mới
ngồi ở trong nhà bếp là đang chờ canh nguội bớt một chút.
Phu nhân Đường Lệ đi đến cửa phòng ăn, dừng bước lại, hỏi:
"Nếu như hôm nay không có Karen tới giúp, Richard xảy ra chuyện, tôi nói tôi
muốn trả thù nhà Naton, ông sẽ giúp ta sao?"
"Ừng ực ừng ực..."
Deron chưa trả lời, phía sau chỉ truyền đến âm thanh húp canh từng ngụm từng
ngụm.
Phu nhân Đường Lệ đợi một hồi, không thấy trả lời, lúc chuẩn bị mở bước rời
đi phòng ăn, sau lưng truyền đến tiếng bát canh đặt xuống bàn, và lời đáp lại
chảu chồng mình.
"Sẽ không."
Phu nhân Đường Lệ nhẹ gật đầu, nói: "Tốt, tôi đã biết."
Ông Deron nhìn xem bóng lưng của vợ mình,
Mở miệng nói:
"Phải là bà đến giúp tôi."