Số 13 Phố Mink

Chương 1739

"Thú vị biết bao, không phải sao. Trison bị phán án, Vicole chết rồi, chờ sau khi

Dorford vừa chết, nhà Naton sẽ triệt để suy tàn, Dalis xem như người làm

chứng thì thế nào, coi như công lớn hơn tội thì thần giáo cũng không có khả

năng cho hắn cơ hội để tái xuất, dù sao thì hình tượng cũng không tốt, kiểm tra

chính trị cũng không quá khả quan.

Ta nghĩ, vào thời khắc mà nhà Naton hoàn toàn sụp đổi, hẳn cũng là thời khắc

mà lời nguyền rủa cuối cùng ứng nghiệm, người trong nhà không nhất định là

phải chết sạch.

Tình huống của gia tộc Filsher, ta cảm thấy có thể là một sự biểu hiện cực đoan?

Huống hồ, ngay từ đầu Dalis cũng đã nói, cha của hắn không có khả năng chết,

kết quả tốt nhất chỉ là bãi bỏ chức vụ rồi giam giữ, cho nên hắn cũng không

nghĩ đến việc chơi chết toàn bộ người trong nhà, nhưng ít ra cũng nuốt sạch vận

thế của cả gia tộc.

Có thể là bởi vì gia tộc Filsher chịu lời nguyền rủa trực tiếp từ ông nội của cậu,

còn nhà Naton là nguyền rủa phiên bản yếu hơn của phu nhân Filsher truyền ra?

Cũng giống như đổ nước thêm vào trong cà phê vậy, mỗt lần đổ thêm một ít,

chắc chắn sẽ càng lúc càng nhạt đi."

Karen ngồi ở vị trí kế bên tài xế một vừa thắt dây an toàn cho mình vừa nhìn

xem Neo nói:

"Nếu ngài tò mò như vậy thì có thể trực tiếp đến nhà để viếng thăm phu nhân

Filsher, dù sao thì ngài cũng là lãnh đạo của Philomena, đi hỏi thăm gia đình

của công nhân viên chức cũng là chuyện rất bình thường."

"Ha ha, ta sợ là ta bước vào được, nhưng không ra được, cái bà già kia chắc

chắn là một người điên."

"Cũng có người điên để cho ngài biết sợ à?"

"Không giống nhau, ta cũng không kết thân được với những người điên."

Karen nghe vậy, nhẹ gật đầu, cảm thấy Neo nói rất có lý.

Neo nói: "Ta nghĩ đến một chuyện, chính là chuyện mà chúng ta thảo luận vào

đêm chúng ta ở trong phòng ăn của nhà hàng."

"Thế nào?"

"Ta cho rằng ông nội của cậu là một người rất hòa thuận."

"Ngài có thể nói thẳng vào vấn đề chính."

Karen có chút dở khóc dở cười, một số thời khắc Neo sẽ cố gắng làm ra một

chút hành động mang tính tôn trọng, ví như vào phần lớn thời điểm thì hắn đều

sẽ tôn xưng mà xưng Kevin là "Vị chó kia".

"Ông nội của cậu đối xử với cậu vô cùng tốt phải không, có thể có khả năng

rằng lời nguyền rủa này sẽ nuôi dưỡng ra một con tằm béo mập nhất, vậy con

tằm kia có phải sẽ vừa lúc dành tặng cho cháu của ông ấy?"

"Đây là cái đạo lí gì."

"Không có đạo lý gì cả, nếu như là ta mà nói, hai quả trái cây mà ta gieo trồng ở

nơi đó, vốn là để ở nơi đó không quan trọng, bây giờ trong nhà của ta có người

khát nước muốn ăn, vậy cậu nói xem hai quả trái cây đó sẽ để làm gì?"

Karen lắc đầu, nói: "Sẽ không."

"Tại sao lại khẳng định như vậy rồi?"

"Bởi vì mặc dù ông nội trợ giúp ta rất nhiều, nhưng ông ấy chưa bao giờ trực

tiếp nhúng tay và can thiệp vào, ông ấy càng hi vọng ta có thể tự đi trên con

đường của riêng mình, đây cũng là yêu cầu mà ta đặt ra cho bản thân."

"A, thì ra là như vậy."

Đột nhiên, Neo bỗng nhiên đạp phanh xe xuống.

Cơ thể Karen theo đó mà cũng lắc lư hai lần, thắt dây an toàn đã có tác dụng.

"Chuyện gì vậy?"

Neo hỏi: "Karen, chừng nào thì cậu thăng cấp Phán quyết quan?"

"Vào thời điểm mà Chủ giáo Dorford chết."

"Cho nên, cậu và Dalis, cuối cùng ai mới là con tằm béo mập kia?"

...

Bên trong trại tạm giam.

Dalis ngồi dưới đất, anh của hắn là Trison bị đưa ra ngoài để mở phiên tòa xét

xử, bây giờ tính toán thời gian thì phiên tòa thẩm vấn cũng đã kết thúc, nhưng

anh trai của hắn còn chưa trở về.

Hắn xoa xoa đôi bàn tay, bởi vì hắn là người làm chứng, cho nên trên người

cũng không bị tròng gông xiềng lên, cho nên ở chỗ này mặc dù có trận pháp áp

chế, hắn cũng không có cách nào phá vỡ cửa phòng giam để ra ngoài, nhưng

còn có thể điều khiển một chút thuật pháp.

Cũng như hiện tại, đầu ngón tay của hắn xuất hiện một đóa bồ công anh.

Phần lớn lông tơ trên đóa bồ công anh đã tan mất, chỉ còn lại một nhúm nhỏ ở

giữa.

Nhìn xem nó, Dalis cười:

"Cha, ngài mau đi nhanh một chút."

Dalis ngửa người ra sau, hai tay chống trên mặt đất, nhìn xem trần nhà lạnh lẽo:

"Sau khi ngài chết đi, ta sẽ kế thừa vinh quang của nhà Naton."

...

Philomena, Richard và Leon cùng đi đến sân thượng một tòa nhà ở phía trước

của cao ốc tổng bộ, phu nhân Filsher đang đứng ở nơi đó.

Bà ta truyền tin đến, để Philomena đến nơi đây gặp.

Mặc dù bà ta có thể lấy thân phận người nhà để trực tiếp tiến vào tòa nhà của

tổng bộ, nhưng bà ta hiển nhiên không có khả năng làm như vậy, bởi vì mặc dù

trong quá khứ tòa nhà tổng bộ rất điều hiu và quạnh quẽ, nhưng trận pháp

phòng ngự bên trong chắc chắn vẫn còn đang hoạt động bình thường.

Philomena đi đến trước mặt bà nội mình, nghi ngờ nói: "Bà nội, tại sao bà còn

chưa về?"

"Lúc đầu muốn trở về, dù gì thì cũng chỉ để lại cho cha cháu đồ ăn cho chó và

nước đủ một ngày, nhưng ai biết, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cũng chỉ có

thể tiếp tục trì hoãn."

"Vì cái gì bà lại chú ý đển di thư của Chủ giáo Dorford?"

"A, cháu gái của ta thế mà đoán ra được."

"Bởi vì bây giờ chỉ còn một chuyện lớn đó mà thôi."

"Chẳng qua là ta cảm thấy, mọi chuyện đến càng nhanh hơn so với trong tưởng

tượng của ta, ta vốn cho rằng quá trình kết thúc này có thể hơi bình tĩnh một

chút, nhưng mà ai biết, đến lúc này lại giống như đang giẫm lên chân ga vậy."

Philomena nhíu mày.

Phu nhân Filsher chỉ chỉ Richard và Leon đứng ở nơi xa:

"Ta rất tò mò, cháu gái của ta bây giờ đang bắt đầu kết giao bạn bè sao?"

Mấy ngày nay Richard bị Karen yêu cầu luôn phải đi theo Philomena, Leon thì

cần cậu ta dẫn dắt để hòa hợp với không khí của tiểu đội, cho nên dưới tình

huống đó, biến thành ba người cùng nhau đến gặp bà của Philomena.

"Cần phải báo cáo cho bà nội biết sao?"

"Đương nhiên, ta rất kén chọn trong việc lựa chọn bạn bè đấy, cũng không

muốn dính dáng tới những người bạn vừa không thú vị lại không có thường

thức kia."

"Bà nội, ngài đã chuẩn bị xong chưa?" Philomena nhìn thẳng vào mặt của bà

nội mình.

"A, xem ra cháu gái của ta đã chuẩn bị xong trước ta một bước rồi sao, ha ha,

thật là một đứa bé hiếu thuận, cũng không uổng công bà nội yêu thương cháu."

Phu nhân Filsher duỗi nhẹ tay khẽ vuốt vuốt đầu của Philomena, sau đó cơ thể

nghiêng về phía trước, ôm Philomena vào trong ngực mình, dịu dàng nói:

"Ta biết, từ nhỏ đến lớn cháu vẫn luôn trải qua rất đau khổ, nhưng bà nội đáp

ứng cháu, rất nhanh, cháu sẽ được giải thoát. Còn bà nội sẽ dùng con mắt của

cháu, để truy tìm dấu chân của ông ấy một lần nữa."

"Thế nhưng ông ta là người đã nguyền rủa nhà chúng ta."

"Nói bậy, đây là lời chúc phúc mà ông ấy ban cho ta."
Bình Luận (0)
Comment