Xe limousine dừng lại ở một vị trí cách nhà Naton khá xa, lần này cũng không
phải vì muốn che giấu tung tích, dù sao cũng là đến đây để phúng viếng, hoàn
toàn có thể đường đường chính chính đi vào cửa.
Nguyên nhân chủ yếu là do quá nhiều xe;
Nếu còn tiến về phía trước thì cũng không còn chỗ để đậu xe, ngay cả quay đầu
xe cũng không được.
Toàn bộ các ngành tương quan của đại khu thành phố York, các ký giả tòa soạn,
thần quan ngoại giáo thậm chí là một vài người ngoại giáo xem như có chút
thân phận trong giới giáo hội ở thành phố York, đều chạy đến để tham gia
chuyện náo nhiệt lần này.
Chủ yếu là cấp trên rất xem trọng lần mở màn này, cho nên mọi người thuận
theo chiều gió mà phối hợp, không có chút áp lực tâm lý nào.
Còn nữa, đối với những này đến người đến đây để xem náo nhiệt mà nói, cũng
không biết sau khi người chết thì có việc gì xảy ra hay không, nhưng phần lớn
những người đến đây đều vì đến xem người chết;
Giống như là đám đông vây quanh xem người ta nhảy lầu trong thế tục vậy, có
một phần lớn người trong lòng đang mong mỏi người ta nhảy xuống để có thể
phát ra một tiếng kêu "Kinh ngạc".
Neo đưa tay vỗ vỗ vô lăng, nói: "Không biết sau khi ta chết đi, tang lễ có thể có
quy mô đến lớn cỡ một trung đội hay không."
"Nếu như ngài nguyện ý công bố thân phận của mình, ta nghĩ chắc hẳn là sẽ
có."
"Tàn dư Ánh Sáng cũng sẽ không có nhiều người như vậy đến xem đâu chứ?
Đầu năm nay, tháng nào mà không có vài tên tàn dư Ánh Sáng chết đi do bị lợi
dụng thì mới là lạ đấy."
"Nếu như công bố rằng ngài nhận được truyền thừa từ Giáo Hoàng Điên, vậy
thì cũng không giống nhau.
Di thể của ngài không chỉ sẽ không bị hoả táng, sẽ còn bị móc sạch ra rồi nhét
hương liệu vào bên trong để chống mục rữa, sau đó được mang ra triễn lãm cho
các đại Thần Giáo tham quan.
Cũng tương tự như việc cử hành vô số buổi tang lễ, nếu so sánh với tình hình
trước mắt thì cũng chỉ là quy mô nhỏ thôi."
"Có phải còn có thể thu phí vào cửa không?"
"Chắc chắn phải thương lượng về vấn đề giá vé rồi, quá rẻ thì chắc chắn không
được, không xứng với giá trị bản thân của ngài."
"Ha ha." Neo vừa dừng xe vừa cười nói, "Thuộc hạ của người ta toàn nói lời dễ
nghe trước mặt cấp trên, cậu thì hay rồi, ngay cả trình tự xử lý thi thể của ta
cũng suy nghĩ tươm tất đến như vậy."
"Ta chỉ là thuận theo lời mở chuyện của ngài mà nói thôi."
"Vậy trước tiên phải xem xét vị này, học hỏi một chút kinh nghiệm." Neo dừng
xe xong, đi xuống, "Đông đến như vậy, xe tang chắc cũng chẳng lái vào được."
"Nhấc quan tài ra là được thôi." Karen nói.
"Ai đi nhấc?"
"Kìa, ngay đằng kia."
Hai đội kỵ sĩ trú quân mặc áo giáp trên người đang nện từng bước chỉnh tề về
phía này, có gần trăm người, đích đến rất rõ ràng, là biệt thự nhà Naton.
Ở trong đội hình, Karen còn nhìn thấy Chủ giáo Bern.
Chủ giáo Bern cũng để ý đến đằng này, nói cho đúng, ông ta đứng ở giữa đội
hình trú quân còn mặt thần bào Chủ giáo, lúc trước đang không kiêng kỵ gì mà
dùng ý thức thăm dò bốn phía xong quanh, hoàn toàn không cần kiêng kỵ cảm
nhận của những người bị thăm dò, dù sao thì cũng không ai dám có ý kiến gì.
Chủ giáo Bern dừng bước lại, kỵ sĩ trú quân thì tiếp tục đi tới, tiến vào nhà
Naton.
"Là đang chờ chúng ta sao?" Neo nhỏ giọng nói.
"Có vẻ là vậy."
"Lại đứng thêm một lúc, nếu như không phải đang chờ chúng ta mà chúng ta đi
lên chào hỏi chẳng phải là rất xấu hổ sao?"
"Ừm, vậy thì lại đứng thêm một lúc."
Sau khi đứng một hồi, Chủ giáo Bern vẫn không nhúc nhích như cũ.
"Có vẻ thật sự là đang chờ chúng ta." Neo nói, "Chã lẽ là muốn dẫn chúng ta
vào tham quan sao?"
"Không biết."
"Vậy thì đi lên chào hỏi đi."
"Ừm."
Karen và Neo đi đến trước, cùng nhau hành lễ với Chủ giáo Bern:
"Bái kiến ngài Chủ giáo."
Chủ giáo Bern vừa cười vừa nói: "Người nên tới thật ra đều đã tới, còn các
ngươi, lại tới chậm."
Karen áy náy nói: "Chủ yếu là hôm nay mở phiên toà, chúng ta vừa tham gia
xong đã chạy đến đây."
"A, đúng, suýt nữa quên mất."
Trước đó không lâu Chủ giáo Bern còn tự thân biện hộ cho "Cháu trai" của
Dorford, hôm nay trực tiếp quên cả việc hôm nay mở phiên tòa xét xử con trai
của Dorford, chỉ có thể nói, đời người gặp gỡ, mãi mãi đều kỳ diệu như vậy.
Nhưng mà Karen không cảm thấy là do ông ta quên đi, càng giống như một
cách tỏ thái độ, ý là chuyện lúc trước, tất cả mọi người có thể quên đi.
"Cùng đi vào đi, nhìn xem ngài Chủ giáo của chúng ta, bây giờ đã chuẩn bị đến
một bước nào rồi."
Chủ giáo Bern nói xong, cũng phối hợp mà bước vào.
Sau khi kỵ sĩ trú quân tiến vào biệt thự, những người tới gần biệt thự để phúng
viếng đều bị "Xua đuổi" ra.
Chờ đến lúc Karen tiến vào vườn hoa của biệt thự, phát hiện trong vườn hoa
đều đã bị những "Cánh buồm" che đầy hoàn toàn, đây là truyền thống trong
tang lễ của Wien, bởi vì Wien là một hòn đảo, chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn
hóa cướp biển, cho nên trong văn hóa mai táng của họ có tập tục đưa buồm
thuyền trắng để gửi gắm nỗi nhớ thương.
Đương nhiên, loại tập tục này cũng chỉ được đặt trong những trường hợp tang lễ
tương đối trang trọng, rất ít xuất hiện trong tang lễ phổ thông, bởi vì người đưa
buồm thuyền trắng tối thiểu phải có tước vị, không phải ai cũng có thể tặng.
Thấy cảnh này, trong lòng Karen không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, ở chỗ
này thế mà nhìn thấy nghệ thuật gấp giấy (ý nói đến một loại nghệ thuật xếp
giấy cổ của Trung Quốc dùng trong tang lễ).
Những cái buồm thuyền màu trắng được đặt ở bên ngoài, bị gió thổi mà ào ào
rung động, lẵng hoa thì tất cả đều chồng chất lại ở bên trong, bốn phía phòng
khách gần như đều bị nhét đầy, đắp thành từng đống rất cao, giống như một cái
biển hoa.
Neo đem cái lẵng hoa mua trên đường rồi tìm một chỗ để đặt vào.
Ngay sau đó phát hiện một cái bàn, phía trên có đặt rất nhiều phong bì phúng
điếu, có không ít còn rơi xuống đất.
Karen để ý đến ánh mắt của Neo nhìn về phía cái bàn, có chút chăm chú.