"Đi lên trên chờ một chút đi, a, đúng, các ngươi có thiếu kinh phí không?" Bern
hỏi.
"Thiếu, thiếu, bên phía chúng tôi vừa mới cất bước, cái gì cũng đều thiếu, ngài
không nhìn thấy đâu, phòng làm việc của ta bây giờ vẫn còn đang dột đấy, cũng
không có kinh phí để sửa sang lại một chút."
"Vậy thì dựa theo quy củ mà làm đi, nhà Naton nhiều người phạm tội như vậy,
tiền của phi pháp chiếm được luôn luôn cần phải kiểm đếm lại một chút, ngươi
đại biểu Đòn Roi Kỷ Luật tiến hành thống kê sơ bộ về thu nhập phạm pháp đi."
"Được rồi, thưa ngài, xin ngài cứ yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện này, để cho tất
cả mọi người hài lòng."
Ý nói bóng gió là tất cả mọi người đều có phần.
Thật ra thì lời nói ám chỉ thế này thì bình thường Chủ giáo Bern cũng sẽ không
nói ra, thứ mà ông ta tính toán đó chính là kế hoạch để chiếm đoạt một giáo hội,
làm sao lại hao tốn sức lực trên một chuyện tham ô nhỏ nhặt như vậy.
Dù sao thì từ trên lý thuyết mà nói, Pamirez giáo hiện tại là nhà của ông ta.
Nhưng việc xây dựng ngành liên hợp chấp pháp, không chỉ mang ý nghĩa chia
sẻ quyền lực, đồng thời cũng mang ý nghĩa chia sẻ lợi ích. Quyền lực và lợi ích,
quyền lợi không phân tách biệt.
Cho nên, ông ta đại biểu cho Ban quản lý đại khu, nhất định phải tự mình xác
định xong hình thức này, lại phải bảo đảm về sau nó có thể tiếp tục vận hành.
"Cần sắp xếp thêm nhân lực không, hoặc là, ngươi có thể gọi một ít người của
mình đến để trợ giúp."
"Xin ngài yên tâm, ta có thể làm tốt."
"Ừm, tốt."
Lúc này, chủ nhiệm Neo lúc trước còn đang nhắc nhở Karen phải chú ý hình
tượng và kỹ năng diễn xuất, đã không nhịn được mà xoa nhẹ lên đầu ngón tay
của mình, cũng khó trách, bởi vì hắn ta thật sự đã nghèo túng quá lâu.
Mặc dù món nợ lên sân thượng lần trước đã được trả sạch, nhưng tiền tích lũy
của hắn cũng đã nhẹ tênh.
Thật ra Neo cũng không phải hám tài, mà là hắn biết rõ, một khi mình không có
tiền tiết kiệm trong khoảng thời gian dài, rất có thể sẽ biến thành những điều
tiếc nuối, nếu như hắn còn muốn tiếp tục chơi, túi tiền cũng không thể luôn luôn
rỗng tuếch.
Bởi vì trong đáy lòng, thật ra vẫn luôn có một lời nói đang kêu gọi hắn: Nên
xuống dưới mà trò chuyện với Irina.
Tìm lý do khác để nói thì đó chính là phiếu điểm còn không xài hết, sẽ còn phải
đợi, nếu không thì Irina sẽ bảo rằng mình khờ.
"Ai, còn không phải là vì giúp Karen cải tiến xe của cậu ta sao."
Chủ giáo Bern bước vào trong phòng đọc sách, nghỉ ngơi ở bên trong.
Neo đi đến bên trong phòng khách nhỏ, ngồi xuống trước mặt các phu nhân nhà
Naton đang ở đây, mở miệng nói:
"Xuất phát từ góc độ suy nghĩ cho các ngươi, ta phải nhắc nhở các ngươi, nhà
Naton lúc này, nắm giữ tài sản càng nhiều, nguy hiểm, cũng sẽ càng lớn.
Cho nên, các phu nhân, các người cũng không muốn bởi vì những tài sản không
thể nào bảo vệ này mà vứt bỏ đi mạng sống quý giá của mình đâu chứ?"
...
Tầng hầm.
Karen quay đầu nhìn một cái kết giới được bố trí, sau đó quay người, mặt
hướng về phía Dorford, lòng bàn tay mở ra, một Ngọn Thương Trừng Phạt màu
đen hiện ra ở trong tay của anh.
Mình đã từng nói, chờ đến khi tin tức về cái chết của Dorford truyền đến, mình
sẽ có thể thăng cấp Phán quyết quan.
Nhưng sự tình phát triển là thật thuận lợi, thế mà cuối cùng tự tay mình đi giết
Dorford.
Giết ngươi, thì ta sẽ thăng cấp.
Ta không cho rằng ông nội sẽ để gia tộc của ngươi lại cho ta, gia tộc của ngươi
quá bẩn;
Ta cũng không cho rằng ông nội để lại gia tộc Filsher cho ta, đồ của người ta
cho dù có tốt, vậy cũng không dùng tốt bằng đồ trong nhà, ta và Dis, đều nhận
thức đạo lý này.
Nếu như Dis muốn cho ta thứ gì, ông ấy có thể cho càng nhiều, cũng có thể cho
thứ càng tốt hơn.
Nhưng mà, ta thật sự rất hưởng thụ cảm giác như vậy, ở trên con đường mà
mình tiến bước, trông thấy những dấu vết mà ông nội đã từng để lại, chạm đến
những thứ mà ông ấy để lại, loại cảm giác này, rất kỳ diệu, cũng để cho ta cảm
thấy rất dễ chịu.
Mặc dù bây giờ ngài còn đang ngủ say, nhưng ta cũng không cảm thấy cô đơn.
Hố mà ngài từng đào ở nơi này, bây giờ ta đến để lấp nó lại
Mặc dù khoảng cách mấy chục năm, nhưng chúng ta vẫn có thể hoàn thành sự
tương tác vượt qua thời gian này như cũ.
Có lẽ, đây chính là điều mà ông nội ngài muốn nhìn thấy nhỉ, vì thế mà ngài đã
cố ý thông qua trận pháp dịch chuyển, nói cho những người mà ngài muốn nói,
người thừa kế của ngài sẽ tiếp tục đi ngang qua con đường này.
Dorford ngồi trên ghế nhìn xem Karen cầm thương bước từng bước đến, cười
nói:
"Ta sẽ không ra tay giết ngươi, nhưng ta sẽ để lại cho ngươi một ấn tượng khắc
sâu vô cùng, để cả đời này của ngươi, đều không thể thoát đi bóng tối của ngày
hôm này, để ngươi mãi mãi cũng dừng bước lại trong cơn ác mộng của khoảnh
khắc này.
Ta sẽ vĩnh viễn tồn tại ở trong lòng của ngươi, tiếng cười của ta, cũng sẽ vĩnh
viễn quanh quẩn bên tai của người!"
Karen lắc đầu, khóe miệng thậm chí còn mang tới một nụ cười như có như
khôngg, trên người mình, linh hồn của mình, những người mà mình từng gặp,
quả thật có không ít thứ có thể để lại cho mình ấn tượng khắc sâu vô cùng.
Nếu ngươi quả thật muốn để lại ấn tượng gì thì vậy cũng đã quá xem trọng bản
thân ngươi và đồng thời cũng sỉ nhục bọn chúng.
Sau khi bước đến trước một khoảng, Karen dừng bước.
Bên trong căn phòng lớn dưới tầng hầm, lâm vào trong không khí tĩnh mịch.
Chủ giáo Dorford cười gằn hỏi: "Ha ha, sao vậy, vẫn đang sợ hãi sao, sợ hãi đến
nỗi không dám bước đến phía trước à, sợ hãi rằng con đường tín ngưỡng của
mình sẽ kết thúc ở chỗ của ta sao? Điều này rất bình thường, dù gì thì ngươi có
tiền đồ tươi đẹp có thể nhìn thấy bằng mắt trần, nên sợ hãi, cũng là chuyện bình
thường."
Karen lắc đầu, ra hiệu không phải.
"Vậy ngươi còn đang chờ cái gì, vì cái gì không dám bước tới?"
Karen trả lời: "Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
"Cái gì?"
"Ta đang cho ngươi thời gian."