Số 13 Phố Mink

Chương 1804

Pall ngồi ở trên lưng Kevin, cảm thán nói: "Ồ, hiệu quả thực tế hoàn toàn vượt

ra khỏi mong muốn của thiết kế đấy."

"Gâu gâu."

"Là do Xiềng Xích Trật Tự và đặc tính sinh mệnh của Thiên Mị nâng cao hiệu

quả? Ừm, hẳn là hai cái nguyên nhân này, cái con Thiên Mị kia hình như vốn là

vật nuôi của Người Gác Cổng của Luân Hồi Thần Giáo phía trong, thật sự cực

kỳ không bình thường."

Lúc này, thấy Karen đi về phía nơi này, Pall lập tức vui vẻ mà hô:

"A, bé Karen, cậu cảm giác thế nào đối với món đồ chơi mà trưởng bối rèn đúc

cho cậu?"

"Rất không tệ, ta rất hài lòng, nhưng mà cái này chỉ có thể làm vũ khí phụ, vũ

khí chính xem ra vẫn cần phải đến nơi chôn xương của Compasini mà tìm."

Lúc cần tính cơ động và tính phòng hộ, phương diện công kích sẽ không thể nào

sử dụng, đây là khuyết điểm duy nhất của nó trước mắt, nhưng nếu như xem nó

như một vũ khí phụ thì thật sự không có khuyết điểm.

"Đó là chuyện đương nhiên, vẫn nên đi tìm vũ khí lợi hại hơn; đúng rồi, đợi

chút nữa ta sẽ dặn dò bé Anderson làm cho cậu mười mấy đôi giày có thể gắn

thứ này vào."

"Ừm, tốt, vất vả cho cô, trời nóng như vậy, trong phòng rèn đúc còn nóng hơn."

Karen bế Pall lên từ trên lưng Kevin.

Khi Kevin đang chuẩn bị nhắc nhở Karen rằng Pall là một con mèo thuộc tính

Hỏa;

Nhưng ánh mắt Pall lập tức trừng xuống tới: "Con chó ngu, ngậm miệng!"

Kevin: "..."

"Ngày mai làm cá cho cô ăn." Karen sờ lên phía sau lưng Pall, lại để xuống trên

lưng Kevin.

Chờ đến khi Karen đi về phía Alfred, Pall đập một cái lên trên đầu Kevin:

"Con chó ngu, ngươi biết sự chênh lệch của ngươi với Karen đến từ đâu không,

ngươi thật sự nghĩ rằng Karen quên ta là con mèo thuộc tính gì à?"

...

Hôm sau buổi sáng, thời tiết sáng sủa.

Karen buộc tạp dề lên, đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, anh không

muốn gọi những người khác hỗ trợ, nhưng trong lúc anh đang xử lý thịt cá,

Eunice cũng buộc tạp dề lên đi đến.

"Mẹ ám chỉ em... Không, là gần như bảo em đến đây để giúp, ha ha."

"Cảm tạ phu nhân Jenny cho chúng ta càng nhiều thời gian ở cùng nhau."

Eunice cũng không hỏi Karen muốn làm gì, mà là cực kỳ thành thạo bắt đầu rửa

sạch mấy nguyên liệu đi kèm: "Em vốn cảm thấy việc mình không biết nấu ăn

cũng không có gì ghê gớm lắm, mãi cho đến khi em phát hiện anh thế mà rất

biết nấu ăn."

"Chỉ là sở thích của anh mà thôi, nấu ra đồ ăn ngon lại nhìn người mà mình

quan tâm thưởng thức, sẽ có cảm giác rất thỏa mãn."

"Em biết loại cảm giác này, giống như là lúc trước em để anh nếm điểm tâm mà

em làm, trong lòng em cũng sẽ thấy rất vui vẻ."

"Thật ra bây giờ anh cũng rất ít khi nấu cơm, ngược lại thì khi còn ở thành phố

La Giai thì hay nấu hơn, hầu như ngày nào cũng nấu."

"Còn nhớ rõ lần thứ nhất lúc chúng ta gặp mặt, anh tự mình nấu mì sợi cho em

ăn."

"Đúng vậy, lúc ấy do anh chuẩn bị vội vàng, chiêu đãi không chu đáo."

"Nhưng lại nấu canh chua cá cho tổ tiên của em."

"Bởi vì kính trọng người già là một nét đẹp đạo đức."

"Còn nhớ lúc anh vừa đến Wien, em từng lo rằng anh sẽ không thích ứng được."

Eunice vừa rửa cà chua vừa nhớ lại hồi ức xưa, "Em rất sợ rằng anh sẽ chịu uất

ức, nhưng bây giờ xem ra là do em quá lo lắng rồi."

"Nếu như lúc ấy em ở lại cùng anh ở thành phố La Giai, anh nghĩ nên đổi thành

anh sẽ lo lắng em có cảm thấy uất ức hay không, chúng ta đều là những người

hiền lành."

"Thời gian trôi qua thật nhanh." Eunice nghiêng người, nhìn xem Karen, "Đối

với em mà nói, thật sự rất nhanh."

Karen cầm lấy dao bắt đầu bước xử lý tiếp theo sau khi đã làm sạch cá, đầu cá

anh dự định dùng để nấu canh.

"Eunice."

"Ừm?"

Karen do dự một chút, đặt con dao trong tay xuống, sau đó cố ý rửa tay một cái,

xoa xoa trên tạp dề, quay người hướng mặt về phía Eunice:

"Lần này, cùng ta quay trở về Nhà Tang lễ đi."

Eunice nghe được câu này, cười.

"Ha ha."

"Không nên hiểu lầm, đây không phải cầu hôn, anh cảm thấy cảm giác nghi

thức rất quan trọng, nhưng rất xin lỗi, lần này anh trở về vội vàng, em cũng nhìn

thấy lúc anh vừa trở về là nằm ở trong quan tài, trong khoảng thời gian tĩnh

dưỡng này, phần lớn thời gian đều ngồi ở trên xe lăn.

Anh không có cách nào chuẩn bị những thứ cần thiết cho cảm giác nghi thức,

những thứ này, cũng sẽ bổ sung sau.

Anh chẳng qua là cảm thấy, ở trong nhà bếp, mời em đến chỗ anh để sống cùng,

càng phù hợp với nhận biết và định nghĩa của anh về cuộc sống."

"Anh không cần giải thích những điều này, Karen, anh là vị hôn phu của em, em

là vị hôn thê của anh, những thứ như cảm giác nghi thức này nếu như thời điểm

không phù hợp, không cách nào làm cho hai người đều cảm thấy dễ chịu và vui

vẻ, vậy em cũng cảm thấy nó cũng không quan trọng.

Anh biết không, từ trước đây rất lâu, ừm, em hẳn là dùng từ này để hình dung

thời gian đi. Em vẫn tưởng tượng cảnh khi sống cùng anh ở Nhà Tang Lễ."

"Vậy em thu dọn một chút hành lý đi, không cần mang theo quá nhiều, đến lúc

đó anh sẽ cùng em cùng nhau dạo phố để mua thêm."

"Không, Karen, bây giờ em không muốn trở về cùng với anh."

"Ừm? Vì cái gì." Karen khẽ nhíu mày, "Anh không phải bị ép buộc, cũng không

phải chịu đựng áp lực gì, thật ra trước đây rất lâu thì anh đã rõ ràng, em sẽ là vợ

của anh, em sẽ cùng anh đi trên con đường của cuộc sống hôn nhân."

"Karen, sau khi theo anh về Nhà Tang Lễ, em có thể làm cái gì đây? Em cũng

không cảm thấy mình có thể trợ giúp cho anh điều gì trên phương diện sinh hoạt

và công việc, ít nhất là em của lúc này không làm được."

"Em không cần nghĩ như vậy..."
Bình Luận (0)
Comment