"Ừm, em biết anh sẽ nói, anh không cần em giúp anh chuyện gì, em cũng rõ
ràng anh muốn biểu đạt ý nghĩ chứ không phải đang hạ thấp em, anh mãi mãi
cũng là như thế này, rất cẩn thận mà che chở cho cảm nhận của em.
Cuộc sống có đôi khi là một gánh nặng, đối với rất nhiều vợ chồng, rất nhiều
gia đình mà nói, đương nhiên, trong gánh nặng này còn có sự ngọt ngào không
thể thay thế.
Em tin tưởng nếu như em về Nhà Tang Lễ cùng với anh, em sẽ sống rất vui vẻ,
nhưng em cảm thấy, có lẽ đó cũng không phải là lựa chọn thích hợp nhất với
chúng ta vào lúc này.
Anh sẽ rất bận bịu, anh sẽ rất mệt mỏi, công việc của anh rất dễ dàng để cho thể
xác và tinh thần của anh uể oải."
"Anh sẽ san sẻ thời gian của mình cho em."
"Không, anh hiểu lầm ý của em, em muốn nói rằng hai chúng ta cũng không cần
chấp nhất trên phương diện khoảng cách, nếu như anh cảm thấy mệt mỏi muốn
nghỉ ngơi, thì về trang viên được chứ, em sẽ ở nơi này mà chờ anh."
Karen không nghĩ tới mình sẽ bị từ chối, điều này khiến anh cảm thấy có đôi
chút luống cuống.
Sự luống cuống này không phải cảm thấy lạc lõng, càng không có gì xấu hổ,
phần lớn là một loại cảm giác nghi hoặc.
Cách nhìn của Karen đối với hôn nhân vẫn luôn thiên hướng bảo thủ, cũng
không phải chỉ đơn thuần là nam chủ ngoại nữ chủ nội, mà là trong sự nhận biết
của anh, người chồng hẳn là một bên cần gánh vác nhiều trách nhiệm, người vợ
là bên cần được nhận nhiều sự bảo vệ chở che hơn, ngươi cho cô ấy một bờ vai,
cô ấy trả lại sự dịu dàng.
Đã trải qua độ tuổi thích truy tìm ánh sáng chói mắt của tình yêu thì sẽ càng cân
nhắc từng ly từng tí về cuộc sống hôn nhân.
Tựa như là không khí gia đình của nhà Inmerais ở phố Mink, tựa như là tình yêu
giữa chú Mason và thím Mary.
Karen cũng vẫn cho rằng, Eunice cũng muốn như vậy, cho nên Karen chỉ có thể
hỏi: "Là do chúng ta vẫn chưa thấu hiểu nhau đủ sâu sắc sao?"
Eunice nháy nháy mắt, cười nói: "Không, không phải, em biết trong lòng anh
đang mong muốn cuộc sống như thế nào, nó cũng phù hợp với ý nghĩ trong lòng
em, anh từng nói với em rằng anh rất thích cảm giác chung sống với nhau của
chú và thím anh."
"Đúng là như vậy, không sai."
"Em muốn trở thành một người phụ nữ giống như thím của anh vậy, em chờ
mong và khát vọng cuộc sống như vậy, thật đấy, em thậm chí đã chuẩn bị xong
tâm lý để đi học kỹ thuật trang điểm cho người đã khuất."
"Như vậy..."
"Nhưng điều quan trọng nhất đó là, Karen, con người của anh cũng không giống
như là chú anh."
Eunice lắc lắc giọt nước trên tay, nghiêng người về phía trước nhẹ nhàng bắt lấy
cánh tay Karen, cằm đặt lên trên bờ vai Karen:
"Thứ mà anh bây giờ muốn chính là một chiếc bình hoa, một chiếc bình hoa
tinh xảo, ưu nhã, có thể để anh thả lỏng nghỉ ngơi."
"Anh chưa từng nhìn em như vậy, tin tưởng anh, Eunice."
"Em biết, nhưng nếu như bình hoa có thể để cho anh cảm thấy dễ chịu, em
nguyện ý làm một cái bình hoa, dù gì thì chúng ta đều còn rất trẻ. Tuổi trẻ, có
nghĩa rằng chúng ta có thể tiếp tục lười biếng nằm phơi nắng trên đồng cỏ, tìm
kiếm tư thế nằm mà cả hai chúng ta đều cảm thấy thoải mái.
Em sẽ ở nơi này, luôn luôn chờ đợi anh, chờ đến khi anh cảm thấy nhìn ngắm
cảnh vật bên ngoài đã đủ rồi thì trở lại dẫn em đi, được chứ, Karen."
Karen không nói gì.
Những lời tương tự, mình đã từng nói với Dis, nói với ông nội rằng mình muốn
ra đi để nhìn ngắm cảnh vật của thế giới này.
Ngay sau đó, trong đầu của Karen xuất hiện hình ảnh cuộc sống lúc tuổi già của
Karen, đó là một sự lắng đọng, một tình yêu và hưởng thụ đơn giản đối với
người nhà, với cuộc sống.
Cúi đầu, nhìn xem cô gái đang tựa trên người mình, khóe miệng Karen lộ ra ý
cười.
Thì ra là mình cũng không phải là rất hiểu rõ mình, nhưng cô ấy lại có thể cảm
nhận ra được.
Nhưng Karen vẫn là mang theo chút kiên trì nói: "Anh cảm thấy, sinh hoạt có
thể không cần theo đuổi sự hoàn mỹ, bởi vì những thứ hoàn mỹ vốn cũng không
tồn tại."
"Chúng ta còn trẻ." Eunice ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Karen, đồng thời đưa
tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Karen, "Nếu tuổi còn trẻ, gấp làm gì, em cũng
không có gấp gáp thì anh gấp cái gì? Anh đừng quên, tuổi còn em còn lớn hơn
anh đấy."
"Thế nhưng bây giờ em đã không cần phải ngủ say nữa."
"Ừm, đúng vậy, nhưng em sẽ không cô đơn, trong nửa năm này, em đã mơ giấc
nhiều giấc mộng, việc tiếp theo mà em muốn làm chính là tự mình làm đạo
diễn, thể hiện hình ảnh và câu chuyện trong giấc mộng ra hiện thực.
Em còn muốn đi mở tiệm bán quần áo, chuyên bán quần áo do em thiết kế.
Tóm lại, ai sẽ ngu ngốc ngồi yên ở trong phòng mà chờ anh đến chứ, đương
nhiên, em rất chờ mong lần trở về tiếp sau của anh."
Eunice nhẹ nhàng nhón chân lên, ngậm lấy vành tai Karen, sau đó nghịch ngợm
cười: "Ai quy định sau khi đính hôn thì không thể yêu đương chứ? Ai quy định
làm vợ chồng thì không thể làm tình nhân rồi?
Ai lại quy định, tất chân chỉ có một loại kiểu dáng?"
Karen rất chân thành mà nhìn cái gương mặt đẹp trước mắt mình này, thì ra
mình không chỉ không nhìn rõ bản thân mình, cũng không có thật sự nhìn thấy
rõ cô ấy.
"Anh tôn trọng ý nguyện của em, anh sẽ nói với người nhà của em, không để
cho bọn họ tạo áp lực cho em."
"Thật ra cũng không cần chào hỏi, địa vị của anh bây giờ lên cao quá nhanh,
bọn họ cũng không dám ép buộc."
"Không phải chuyện này, anh sẽ tìm ông nội của em mà trò chuyện chân thành
về quyết định và kế hoạch của chúng ta."
"Cảm ơn."
"Là anh nên cảm ơn em, Eunice, bởi vì, em đã chiều theo anh."
"Bởi vì anh đáng để làm vậy."
"Em nhìn xem, bây giờ anh cũng không có ngồi xe lăn."
"Ừm..."
"Cho nên, tối nay là màu và kiểu dáng gì?"
...
Ở trong lò sưởi, Pall ngồi trên lưng Kevin nghe lén hoàn chỉnh đoạn đối thoại,
trên mặt tràn đầy sự không dám tin giơ hai bàn chân trước của mình lên:
"A, trời ạ, hai người bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì vậy meo!"
Phải biết rằng, thế nhưng Pall vẫn luôn trông mong chắt chắt chắt chắt chắt trai
hoặc là gái nhanh chóng được sinh ra, cô rất muốn nhìn thấy một phiên bản của
Dis hoặc Karen trên người có huyết mạch của nhà Ellen.
"Uông?" (có lẽ, đây chính là tình yêu?)
"Tình yêu con mẹ nó!"
"Bạch!"
Phía trên hai cái đệm thịt, vuốt mèo nhô ra.
"Ta phải đi cắt nát đống tất chân kia, để các ngươi còn tình yêu này!"