Số 13 Phố Mink

Chương 1822

Bên trong, là một cái kén tằm màu vàng, mà bên trong kén tằm, là một người

đàn ông mặc thần bào Trật Tự.

Khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng, cho dù đang nhắm chặt hai mắt "Ngủ

say", vẫn có thể để cho người ta có một cảm giác vô cùng áp lực.

Ở trước ngực của người đàn ông còn có đặt một thanh kiếm màu đen, trên thanh

kiếm đường vân màu đỏ như máu rất rõ ràng, tượng trưng cho sát phạt và phán

quyết.

Luna kêu lên: "Torissa..."

"Đội... Trưởng..."

"Thật sự… Là đội trưởng??"

Từ phản ứng của những người xung quanh mà xem, người nằm ở bên trong,

chính là Torissa, vậy thì cái thanh kiếm này thanh kiếm Diamance thuộc về

Torissa mà Luna nói tới

Đồ tốt…

Sau khi nhìn thấy thanh kiếm này, Karen bỗng cảm thấy thanh kiếm trong tay

mình bây giờ không được ngon nghẻ cho lắm.

Dù sao, lúc trước vợ của Torissa đã nói, muốn đưa thanh kiếm này cho mình,

chỉ cần mình có thể tìm được nó.

Karen lắc lắc đầu, bây giờ rốt cuộc là mình đang suy nghĩ chuyện gì đây, hẳn là

trong lúc thăm hỏi từng người vừa nãy, bị áp chế tinh thần khá mạnh, dẫn đến

mình khó tập trung sự chú ý, nếu không sao mình có thể trở nên giống như Neo

mà trong đầu tràn đầy những suy nghĩ thấp kém này.

"Vì…Sao? "

"Đội trưởng… Tại sao lại…Ở bên trong?"

"Đội... Trưởng?"

Karen điều chỉnh tâm trạng của mình một chút, giơ kiếm trong tay lên, chuẩn bị

phá vỡ cái kén tằm này.

Nhưng vào lúc này, Torissa nằm ở bên trong bỗng nhiên mở mắt ra, trong chốc

lát, công kích tinh thần kinh khủng giống như là thủy triều tràn về phía Karen.

Cơ thể của Karen khẽ run lên, rồi mới cấp tốc định vị lại bản thân bên trong đợt

công kích tinh thần đáng sợ này.

Karen biết sự đặc thù của mình, linh hồn của anh vượt xa khỏi thực lực chân

thật và cảnh giới của bản thân, cho nên đòn tấn công này không có hiệu quả với

mình, thế nhưng là, đối với người khác thì hoàn toàn không giống.

Cho nên, người có được tinh thần mạnh mẽ đến như vậy, thực lực chân thật của

hắn ta rốt cuộc mạnh đến chừng nào?

Nếu như dùng Dorford để so sánh mà nói, lúc này Torissa cho Karen cảm giác,

mạnh hơn Dorford rất nhiều!

Nhưng mà, trong lúc Karen kinh hãi thì đồng thời anh chợt phát hiện tấn công

tin thần của đối phương đột nhiên rút lui, rút lui cực kỳ nhanh, cứ ngỡ rằng tất

cả lúc trước chỉ là không cẩn thận dẫm lên trên giày của người khác, sau khi

cảm giác được thì lập tức dời chân rồi chuẩn bị xin lỗi.

Mà từ trên vẻ mặt và ánh mắt của đối phương, Karen nhìn thấy sự kiêng dè rất

sâu!

Hắn đang kiêng dè ta?

Torissa hé miệng, giống như là đang niệm tụng một loại ngôn ngữ, trong

khoảnh khắc, lấy vị trí của Karen làm tâm điểm, một lồng giam làm bằng cát

vàng bỗng nhiên xuất hiện.

Karen tất nhiên không có khả năng đứng yên tại chỗ mà chờ mình bị giam giữ,

nhưng ngay trong chớp mắt lồng giam xuất hiện, toàn bộ đầm cát bỗng chấn

động, Karen chỉ cảm thấy mình trên người giống như là đang cõng một tòa núi

cát, cơ thể vậy mà hoàn toàn không cách nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn

mình bị cái lồng giam được ngưng tụ từ cát vàng này giam cầm!

Lồng giam cũng không kiên cố, thậm chí có chút xốp giòn, nhưng nó hợp thành

một thể cùng với đầm cát này, nếu dùng sức mạnh để phá tan mà nói, trừ phi

Karen có thể tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh của cả đầm cát này.

Dù vậy thì cái lồng giam này có vẻ cũng không cách âm, rất nhanh thì anh đã

nghe được một âm thanh xa lạ, chắc chắn đó là âm thanh của Torissa.

"Mọi người, đã lâu không gặp."

"Đội… Đội trưởng??"

"Torissa..."

"Đội trưởng?"

"Các người đều yên tĩnh một chút đi."

Âm thanh huyên náo ồn ào dừng lại.

Ở trước mặt của Torissa, các thuộc hạ ngày xư trong tiểu đội của hắn giống như

là một một đống đồ chơi tùy ý hắn bày trí.

Ngay sau đó truyền đến cuộc đối thoại giữa một nam một nữ, rất hiển nhiên là

Torissa lại để hở một mặt lưới đối với vợ của hắn.

"Luna, anh rất nhớ em, thật ra anh vẫn luôn bên cạnh em."

"Vì sao có thể như vậy… Vì sao có thể như vậy..."

"Bởi vì em đã chết, bởi vì ở trong nhiệm vụ lần đó, em bị cái tên đáng nguyền

rủa của Hoang Mạc Thần Giáo kia giết chết!...

Mặc dù anh đã tự mình ra tay tra tấn hắn đến chết, mặc dù ta muốn sỉ nhục hắn

cho nên biến hắn thành một bức tượng đặt ở ngoài, nhưng tất cả những điều này

đều không thể thay đổi được một sự thật, đó chính là em đã xa cách anh rất xa,

vĩnh viễn rời khỏi anh.

Anh không thể nào tiếp nhận được sự thật này, xem như ta không tiếc trả giá tất

cả mà gượng ép thức tỉnh em dậy, em cũng không còn sót lại bao nhiêu thời

gian. Cho nên, ta lựa chọn một cái phương pháp cực đoan."

"Phương pháp… Cực đoan?"

"Con Ác linh cát kia muốn thừa cơ đánh lén chúng ta, nhưng bị ta phát hiện, ta

giải quyết nó xong, có đôi khi ta thật sự cảm thấy rất buồn cười, cái tên Hoang

Mạc Thần Giáo này cuối cùng là có cái gì cho hắn sự dũng cảm để dám khiêu

khích Trật Tự Thần Giáo ta?

Nhưng sau khi con Ác linh cát kia chết, tạo thành một khu vực đặc thù ở nơi

này, có thể giải thích rằng nó đã khiến nơi này bị ô uế, tạo thành một vùng kết

giới đặc thù.

Nếu như anh mượn dùng điều kiện nơi này, thì có thể làm được một vài việc ở

bên ngoài không thể nào làm được, ví như, giữ tươi cho cơ thể và linh hồn của

mọi người.

Sau đó, ta lại tìm được nguyên bản của Compasini ở trong xương sọ của nó,

mượn dùng thứ đấy, ta có thể để ý thức của mọi người luôn luôn ở trong trạng

thái hồi phục.

Em à, giống như em đã thấy vậy, ta thông qua loại phương thức này, giữ lại em

trong suốt ba trăm năm, trên đời này không còn những biện pháp nào khác có

thể để cho người vợ đã chết làm bạn với anh lâu đến như vậy.

Mọi thứ mà anh làm đều là vi em, Luna, người vợ mà anh yêu nhất."

Karen: Hắn ta đang gạt cô đấy.
Bình Luận (0)
Comment