Số 13 Phố Mink

Chương 1829

Alfred đã rất chân thành lắng nghe, nhưng vẫn không thể nào nghe được rõ ràng

ông ta đang nói gì.

Cũng may, đây chỉ là một lời uy hiếp cảnh cáo, có nghe hiểu hay không cũng

không có ảnh hưởng thực tế nào. Sau khi nói xong lời dạo đầu.

Alfred chuẩn bị ra tay.

Ông lão ngà vai áo bào trắng giơ tay lên, sau một khắc, Alfred cảm giác được

không gian bốn phía bắt đầu rung động dữ dội, đây cũng không phải chỉ đơn

thuần là huyễn cảnh, đây là đang dự định xem huyễn cảnh thành môi giới để

trực tiếp rung động tinh thần.

Alfred ngưng tụ ra một thuật pháp phòng ngự quanh người, chuẩn bị ngăn cản

đối phương tấn công.

Nhưng mà, rung động bỗng nhiên dừng lại.

Ngừng lại một cách cực kỳ đột nhiên, ngược lại để cho cảm giác nguy cơ ở

trong lòng Alfred tăng lên thêm một bậc, lập tức tăng cường cho bản thân thêm

hai lớp phòng ngự.

Ông lão ngà voi áo bào trắng giơ cánh tay lên lần nữa, hoàn cảnh xung quanh

xuất hiện rung động một lần nữa.

Alfred tập trung tinh thần đề phòng.

Rung động lại dừng một lần nữa.

Ông lão ngà voi áo bào trắng lại giơ cánh tay lên một lần nữa, rung động xuất

hiện, nhưng lần này ngừng lại càng nhanh hơn.

Alfred khẽ nhíu mày, đối phương đang cố ý đang đùa bỡn mình sao, hay đây là

một sự ám chỉ cao thâm hơn?...

Đương nhiên, còn có một loại khả năng khác, nhưng Alfred cảm thấy loại khả

năng có chút quá hoang đường.

Nhưng khi hình ảnh của ông lão ngà voi kia càng ngày càng mờ nhạt, sau mỗi

mỗi lần ông ta giơ cánh tay lên gây ra rung động ngắn ngủi thì hình ảnh của ông

ta rõ ràng đều sẽ trở nên mờ nhạt đi một chút.

Sau hơn mười lần, hình ảnh của ông ta bắt đầu mơ hồ, cuối cùng thậm chí

không nhìn thấy.

Alfred bỏ đi phòng ngự xung quanh mình, vẫn cảnh giác nhìn khắp bốn phía

như cũ.

Một lát sau, ở chỗ mà ông lão ngà voi kia biến mất, ông lão ngà voi áo bào

trắng lúc đầu lại xuất hiện.

Hai người này, khí chất hoàn toàn khác biệt, tính cách hẳn cũng hoàn toàn khác

biệt.

Alfred hỏi: "Hắn ta bị gì rồi?"

Ông lão ngà voi áo bào trắng trả lời: "A, hắn à, hắn vừa lúc bị mài mòn đến một

điểm tới hạn, ngươi có hiểu không?"

Dấu ấn tinh thần mài mòn đến một điểm tới hạn? Alfred hỏi: "Tiêu biến?"

"Ừm, có thể nói như vậy, hắn biến mất. Dù gì thì lúc bình thường đều là do hắn

giám sát nơi này, mỗi ngày đều bị mài mòn dần một ít.

Hắn vốn có thể tồn tại thêm một khoảng thời gian, nhưng muốn động thủ khống

chế nguyền rủa mà nói, một chút dấu ấn tinh thần còn thừa lại cũng sẽ biến

mất."

"Vậy còn ngươi?"

"Ta à, ngươi đang lo lắng cho ta sao?"

"Không không không, chỉ là đang tò mò."

"Ta không sao, ba trăm năm tính luôn cả lần này, ta cũng chỉ xuất hiện hai lần,

ta còn rất mạnh khỏe đấy."

"Ngươi sẽ không ngăn cản ta chứ?"

"Bây giờ ngươi có thêm một lựa chọn so với trước."

"Thêm một lựa chọn?"

"Đúng, lựa chọn thứ nhất, vẫn giống như ban đầu, đưa truyền thừa cho ngươi,

ngươi phụ trách hoàn thành lời thề, đi báo tin."

"Ta vẫn sẽ không đồng ý."

"Lựa chọn thứ hai, đưa truyền thừa cho ngươi, ngươi đi báo tin."

"Không giống nhau à?"

"Không giống."

"Thiếu đi phần lời thề?"

Ông lão ngà voi áo bào trắng gật đầu, nói: "Ta chỉ phụ trách xét duyệt nhân

tuyển và tiến hành truyền thừa. Còn về phần lời thề kia, là do cái tên vừa mới

tiêu biến phụ trách."

Nói xong, ông lão còn cười cười với Alfred.

"Vì cái gì?" Alfred không vội vã mừng rỡ đáp ứng, ngược lại hỏi, "Ta biết dấu

ấn tinh thần giống như ngươi thật ra cũng có tư duy và suy nghĩ riêng, cho nên,

vì cái gì?"

"Ngươi đã từng gặp rất nhiều dấu ấn tinh thần sao?"

"Đã từng."

"Vậy chắc chắn ngươi chưa bao giờ gặp được dấu ấn tinh thần cao cấp hơn ta."

Ông lão áo bào trắng trong lúc nói những lời này, vô thức ưỡn ngực lên, mang

theo sự kiêu ngạo.

"Có gặp."

"À?" Ông lão áo bào trắng lập tức xìu xuống, "Vậy à."

Dấu ấn tinh thần mà Ranedal để lại trong Cánh Cổng Luân Hồi mặc dù Alfred

chưa được nhìn thấy tận mắt nhưng vẫn được kể lại, nghe nói vị lãnh chúa Dal

kia đã có được đột phá rất lớn, nếu như không phải bị Rylisa bắt lại rồi cùng

nhau bị chôn vùi, sau khi hắn ra ngoài chắc chắn sẽ làm ra chuyện rất lớn;

Ở trên đảo tế tự, Alfred tận mắt nhìn thấy dấu ấn tinh thần mà Nữ Thần Ám

Nguyệt để lại.

Hai vị kia, đều là thần linh.

"Chủ yếu là do yên tĩnh và nhàm chán, vốn cảm thấy rất không có ý nghĩa, bây

giờ cái tên ở sát vách kia cũng tiêu tán, ta càng không có ý nghĩa, ta làm khó

ngươi làm gì nữa, ngươi hiểu không?"

"Ta hiểu."

"Vậy bây giờ chuẩn bị tiếp nhận truyền thừa đi."

"Có thể chờ thêm một chút sao, ta muốn bố trí xong trật pháp trước."

"Xem ra, vị trí của thiếu gia ngươi ở trong lòng ngươi, vĩnh viễn xếp ở vị trí thứ

nhất."

"Sai, là trên cả thứ nhất."

"Được rồi, thật ra sao cũng được, ngươi không chủ động phá hư nguyền rủa mà

nói thì cũng không có ai sẽ tổn thương ngươi. Bây giờ cái tên ở sát vách kia đã

không còn, cho dù ngươi phá hư nguyền rủa, cũng không có người nào có thể

tổn thương ngươi."

"Thế nhưng mà."

"Ta không cần thiết phải lừa ngươi, không phải sao?"

"Nhưng ta vẫn muốn bố trí trận pháp trước, thật xin lỗi."

"Được thôi, tùy ngươi, nhưng mà có chuyện ta rất tò mò, có thể hỏi ngươi sao?"

"Ngươi hỏi đi."

"Các ngươi là chọn xong ngày mới đến đây nhỉ?"

"Cái gì?"

"Các ngươi đi sớm một tháng, cái tên kia còn có thể ngăn cản các ngươi. Muộn

một tháng, cái tên kia biến mất thì có lẽ ta cũng sẽ lựa chọn để bản thân mình tự

tiêu tán, nếu như ta không còn, truyền thừa cũng mất theo.

Không sớm không muộn, các ngươi lại đến đúng vào lúc này, thật là trùng hợp

đấy."

Trong đầu Alfred nhanh chóng nhớ lại lúc phát hiện manh mối của Compasini,

đến khi lên kế hoạch cho nhiệm vụ, lại đến lúc xác định thời gian lên đường;

"Lúc nãy ngươi nói có người đến đây trước ta, là trước đây bao lâu?"

"Cụ thể thì chắc chắn không nhớ rõ, nhưng hẳn là vào hơn một trăm năm

trước."

"Hơn một trăm năm trước sao. Hắn tên là gì?"

"Hắn là một tín đồ Ánh Sáng, họ Philias."
Bình Luận (0)
Comment