Số 13 Phố Mink

Chương 1832

"Thưa ngài, ta nguyện ý trở thành nô lệ của ngài, dâng kính tất cả sự trung

thành!"

Torissa đồng ý, hắn suy nghĩ kỹ một hồi, cũng không nghĩ tới lý do để cự tuyệt.

Thật ra, cũng không phải là do kỹ thuật lừa gạt của Karen cao siêu đến mức

nào, nguyên nhân căn bản vẫn là, người có điều kiện giống như anh, vốn sẽ

không đi lừa gạt người khác.

Giống như trong mắt người hầu nam của anh, thiếu gia sao có thể lừa gạt, đây là

đang hạ thấp thân phận truyền giáo của mình.

Sau đó, Karen giữ im lặng, anh đang chờ đợi lấy Torissa chủ động giải trừ sự

giam cầm của vách cát.

Anh nguyện ý ký kết khế ước chủ phó với Torissa, bởi vì một khi ký kết xong

kế ước, mình chẳng khác nào nắm giữ mạng sống của Torissa, như vậy thì tất cả

những sự uy hiếp ở đây đều sẽ không tồn tại nữa; sau khi ký kết hoàn thành anh

thậm chí có thể để cho Torissa chết bất đắc kỳ tử, dù sao thì đối dạng người

không giữ chữ tín này, mình cũng không có gánh nặng gì trong lòng.

Khối rubic trong lòng bàn tay trái vẫn đang tiếp tục xoay tròn, điều này có nghĩa

rằng Karen vẫn còn đang tính toán.

Torissa từ từ đứng người lên, nhưng hắn không có vội vã mở lồng giam ra, mà

là lại ngồi xuống.

"Thưa ngài, từ trước tới nay ta đều chưa hề nghĩ tới việc mình sẽ trở thành nô lệ

cho người khác, ta thật sự không ngờ tới, mình sẽ có một ngày như vậy."

Karen vẫn không có nói chuyện, anh cực kỳ thấu hiểu cảm xúc bây giờ của

Torissa, trên mặt lý tính Torissa đã tiếp nhận hiện thực, nhưng vì trấn an cảm

tính, hắn còn cần phải biểu lộ ra một chút.

Loại cảm giác này, giống như là khi Richard đi vào cửa hàng điểm tâm, cô gái

phục vụ nói với vị khách quen như cậu ta rằng: Tôi không phải là vì tiền mới

nằm chung với ngài.

"Thưa ngài, ngài nói xem, nếu kết cục trở thành như bây giờ, lúc đầu tại sao ta

lại chọn làm như vậy?"

Torissa quay đầu lại, nhìn về các đồng đội xung quanh đang nhắm mắt.

Những người này, đều từng là thuộc hạ của mình, mình dẫn dắt bọn họ hoàn

thành hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, được hưởng vinh dự rất lớn trong

hệ thống Đon Roi Kỷ Luật.

"Bọn họ đã từng vô cùng tín nhiệm ta, luôn luôn tuân theo mệnh lệnh của ta mà

không có chút chần chờ nào, cho dù khi ta ra tay đánh lén bọn họ, hai người

cuối cùng phát hiện được, nhưng bọn họ vẫn không lựa chọn ra tay với ta, mà là

cảm thấy ta đã bị nguyền rủa ảnh hưởng, bị đoạt xác."

Nghe những lời này, khối rubic trong lòng bàn tay Karen thay đổi chiều hướng

một chút rồi tiếp tục xoay tròn.

Torissa nói càng nói nhiều, Karen cũng nhận được càng nhiều tin tức

"Việc này dù sao cũng đã làm rồi, thất bại, cũng đã thất bại, đời người, vẫn cần

nhìn về phía trước, coi như đây là một giấc mộng, một giấc mộng tương đối dài.

Dù sao hai ba trăm năm đã trôi qua, bọn hắn vốn cũng đã chết từ lâu, ta còn để

bọn họ tồn tại thêm nhiều năm như vậy, cũng coi như là xứng đáng với bọn họ."

Karen đứng ở trong lồng cát, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy trào phóng, quả

nhiên, người ích kỷ vốn là có một bản năng bẩm sinh, bọn hắn không phải

không có ranh giới đạo đức cuối cùng của mình, bọn hắn càng cần đạo đức để

làm chỗ dựa hơn những người khác, nhưng bọn hắn lại càng dễ dàng giải thích

cho đạo đức của bản thân mình, lại luôn có thể đưa ra quyết định để tự tha thứ

cho bản thân.

"Thưa ngài, ngài có cảm thấy ta rất ngu ngốc hay không?"

"Trên đời này, người bước trên con đường chính xác, ít đến nỗi gần như không

có."

"Đúng, đúng như lời ngài nói." Torissa hít sâu một hơi, đứng người lên, "Đi lầm

đường không đáng sợ, đáng sợ là không biết quay đầu, cho nên, ta quyết định

quay đầu, thưa ngài. Hy vọng ta có thể đi theo bước chân của ngài, để cho ta trở

về được con đường chính xác một lần nữa."

Ừm, ngươi thậm chí có thể tự mình trấn an bản thân mình.

Torissa đi đến vách cát trước mặt, ngừng lại, sau đó, nhỏ giọng nói: "Thưa ngài,

ta có một trực giác, nó nói cho ta rằng sau khi ta mở lồng giam này ra thì ta nhất

định sẽ hối hận."

Karen không có nhận lời nói.

"Trước đây, ta luôn dựa vào loại trực giác này của mình, nó đã từng cứu mạng

ta, giúp cho tiểu đội của ta tránh khỏi một lần hiểm nguy bị tiêu diệt. Ngài nói

xem, trực giác của ta, lần này có phải đã sai rồi không?"

Karen dùng giọng điệu rất bình tĩnh đáp lại nói:

"Ngươi cực kỳ phiền phức."

"Thật xin lỗi, thưa ngài, có thể là bởi vì ta vẫn không thể hoàn toàn thích ứng

với thân phận nô lệ sắp tới, bây giờ ta giúp ngài cởi bỏ giam cầm."

Nói xong, hai con ngươi của Torissa xuất hiện ánh vàng.

Tường cát bốn phía giam cầm Karen đang nhanh chóng biến mất, mình sắp lấy

được tự do.

Nhưng vào lúc này tường cát đang sắp biến mất bỗng nhiên ngưng tụ lại một lần

nữa, lồng giam lúc trước không những không bị giải trừ, ngược lại càng được

gia cố thêm.

"Ngươi, rất tốt."

Xem ra là trực giác của hắn nắm thế thượng phong, việc này cũng không còn

cách nào khác, có ít người vốn là có năng lực như vậy, đứng trước sự khẳng

định gần như tuyệt đối, bọn hắn vẫn có thể cảm giác được sự nguy hiểm như cũ.

"Không, thưa ngài, ngài tuyệt đối không nên hiểu lầm!" âm thanh của Torissa ở

bên ngoài mang theo sự hoang mang và không dám tin, "Người của ngài đang

lợi dụng trận pháp gia tốc tốc độ chuyển động của đầm cát!"

Torissa bắt đầu càng không ngừng vuốt vào tường cát, âm thanh trở nên cao vút

và bất an, hẳn không phải là đang giả vờ, bởi vì Torissa tỉnh lại từ trong giấc

ngủ say quá lâu, cũng không có khả năng bỗng nhiên có hứng thú lên sân khấu

biểu diễn tuồng kịch:

"Thưa ngài, bây giờ ta đã mất đi sự khống chế đối với đầm cát này, nó đang dựa

theo quán tính của mình mà gia tăng tốc độ vận chuyển, đây không phải do ta

làm, đáng chết, ta không có cách nào để nó dừng lại, đáng chết!"

Karen để ý tới, tường cát xung quanh cơ thể mình càng lúc càng trở nên dày

hơn đồng thời nó cũng đang không ngừng ép vào trong, tình huống này nếu như

cứ tiếp tục như vậy mà nói thì có nghĩa rằng mình rất có thể sẽ bị ép thành một

bãi thịt nát ở trong này.

"Răng rắc!"

Thanh kiếm lấy được từ chỗ người cầm kiếm bắt đầu nứt gãy, xu thế nén lại của

tường cát bốn hướng ngỡ như không thể nào ngăn cản.

Karen cảm thấy vô cùng hoang đường:

"Chẳng lẽ mình cứ chết như thế này sao?"

Cùng thời khắc đó.

Alfred khởi động trận pháp hoàn tất, nhìn xem cát vàng bốn phía đang chuyển

động càng lúc càng nhanh, trên mặt lộ ra ý cười:

"Thiếu gia, tôi tới cứu ngài."
Bình Luận (0)
Comment