Ông lão ngà voi áo bào trắng ngây ngẩn cả người, ông ta dùng sức nháy mắt,
tựa như đang suy tư cái âm tiết này rốt cuộc đang đại diện cho ý nghĩa gì.
"Cái chữ này, là thuyết minh tốt nhất về sự hình dung của ngươi đối với bản thể
của mình."
"Thật sao, đây là một loại ngôn ngữ nào vậy, giống như... có vẻ rất ngắn ngọn."
"Ngươi tin tưởng ta." Alfred có chút ưỡn ngực lên, "Có nó trong tên của ta, vẫn
là một điều mà ta lấy làm rất vinh hạnh, có thể đem cái chữ này, đặt chung vào
trong tên của ta, đây là một sự khẳng định của vinh quang tối thượng."
Cái chữ này, trong cách nhìn của Alfred, không có gì khác nhau với từ "Thánh",
không, là cao hơn so với "Thánh", bởi vì đây là một chữ mà thiếu gia tặng riêng
cho mình.
"Nếu ngươi đều nói như vậy, vậy thì cứ như vậy đi, bản thể Compasini của ta,
nó tao."
"Có thể thêm vào từ hình dung mức độ ở đằng trước, ví như: Cực kỳ, phi
thường, vô cùng, quá đỗi... Cũng có thể thêm vào ở phía sau: Khó có thể tưởng
tượng, lợi hại, đáng sợ..."
"Được rồi, bản thể Compasini của ta, nó tao đến nỗi khó có thể tưởng tượng."
"Ừm, đúng rồi đấy."
"Ha ha." Ông lão ngà voi áo bào trắng bật cười, "Ta đột nhiên cảm giác được cái
âm tiết này, nội dung của nó cực kỳ phong phú, giống như là chú ngữ vậy, dồi
dào thâm ý."
"Đúng vậy, không sai."
"Vậy trước hết chúng ta bắt đầu truyền thừa đi."
"Không, bây giờ không được."
Alfred cúi đầu xuống, tiếp tục tiến hành công việc bố trí kết thúc trận pháp.
"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, thiếu gia của ngươi, không có nguy hiểm gì, khi
ngươi trông thấy ta và vị hàng xóm sát vách vừa tiêu tán kia ở chỗ này, ngươi
nên nhận biết điều này rõ ràng rồi."
"Ta không có khả năng bởi vì vài lời ngươi nói mà mặc kệ thiếu gia có khả năng
gặp phải nguy cơ, truyền thừa rất quý giá và cũng rất quan trọng, nhưng ta vẫn
còn muốn kiên trì làm việc của mình."
"Tốt thôi, ngươi cứ tùy ý."
Tất cả hạt cát xung quanh hạ xuống, khu vực Alfred đứng lúc trước giống như
một căn phòng được xây dựng từ những hạt cát bây giờ bị phá hủy, Alfred xuất
hiện trước mặt mọi người.
"Ngài Alfred trở ra rồi!" Ventura kích động hô lên.
"Vậy có lẽ là không sao rồi chứ." Muri vừa nói vừa nhìn về phía Neo, do dự
một chút, cậu ta vẫn là đứng người lên, đi tới, "Chủ nhiệm, ngài đã từng đến nơi
này hay chưa?"
Ventura còn nhỏ, Philomena còn không quen tư duy suy luận những chi tiết bên
ngoài, Muri thì thành thục hơn rất nhiều, cậu ta đã nhận ra một chút điểm bất
thường trong biểu hiện và sự quyết đoán trước đây của Neo.
Neo vừa hút thuốc lá một bên hồi đáp: "Ta chưa từng tới nơi này."
"Thế nhưng mà..."
"Trên đời này, những nơi mà ngươi biết đến thì nhiều hơn những nơi mà ngươi
từng đến rất nhiều."
"Lời của ngài có chút thâm ảo."
"Nếu nghe không hiểu, vậy thì đừng hỏi nữa, tâm trạng bây giờ của ta cũng
không được tốt lắm, giống như là đang định đi ngân hàng lấy phiếu điểm, kết
quả phát hiện số dư trong tài khoản của ta đã bị người khác lấy đi.
Ta thậm chí có chút muốn đánh người rồi đấy.
Hay là,
Chúng ta tới trao đổi kỹ thuật chiến đấu một chút, ta vẫn luôn rất tò mò với kỹ
thuật chiến đấu cận chiến của nhà Benda đấy."
"Chủ nhiệm, bây giờ không phải là lúc, chờ đến khi tất cả chúng ta trở về an
toàn thì ta sẽ đến xin thỉnh giáo chủ nhiệm ngài."
"A."
Neo duỗi lưng một cái, khoát khoát tay đối với Muri, ra hiệu cho cậu ta mau
tránh khỏi tầm mắt của mình.
Muri quay trở về vị trí của mình, ngồi xuống, trực giác nói cho cậu ta biết,
nguyên nhân khiến cho tâm trạng của chủ nhiệm không vui vẻ lúc này cũng
không chỉ đơn giản là phiếu điểm bị lấy mất.
Neo bóp tắt đầu thuốc trong tay, hắn không thể hút tiếp, nếu còn hút nữa thì hắn
"Say".
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng đập vào trán của mình, sau đó dần dần tăng lực lên
Hắn đã từng bị những âm thanh khác xuất hiện trong đầu hành hạ đến mức tự
đập đầu vào tường, đập đến nỗi đổ máu.
Đó là một khoảng thời gian đau khổ trong cuộc đời của hắn, nhưng bây giờ, hắn
lại vô cùng hoài niệm khoảng thời gian kia, bởi vì mặc dù hắn sẽ đau khổ, sẽ
phân liệt, sẽ bị dày vò, nhưng sẽ không cô đơn và tịch mịch.
Sau khi tự hành hạ bản thân một hồi, khi bình tĩnh lại thì hắn còn có thể nằm ở
trên đùi của Irina, cô ấy sẽ cố ý để móng tay của mình mọc dài ra một chút, sau
đó nhẹ nhàng luồn vào tóc, gãi da đầu.
Cô ấy đã không có ở đây, “hắn” ta cũng không có ở đây.
Neo nhớ kỹ Karen từng tự nhủ, con người, có cảm xúc, nó mặc dù không sờ
được cũng không nhìn thấy được, nhưng nó nhưng lại là một thứ tồn tại khách
quan, cũng sẽ không bởi vì sự kiên trì của ngươi mà biến mất.
Ngươi có thể không lựa chọn việc nghẹn ngào khóc than, bi thương thất thố,
vậy thì ngươi nhất định phải tiếp nhận những khi co giật bất thình lình sau khi
bản thân tỏ ra kiên cường.
Philias, ta đã đến nơi ngươi từng đến, nhưng ngươi vẫn không nói lời nào như
cũ.
Sớm biết lúc ở đảo Ám Nguyệt ngươi sẽ cưỡi rùa biển đi xa, ta nên kéo ngươi
xuống để ngươi hành hạ ta mười năm, nói đi là đi ngay, vừa chơi phong cầm
vừa hát ca đã tiếp tục chuyến lữ hàng.
Ngươi thật là một tên súc sinh!
Hô...
Irina,
Irina của anh,
Anh càng ngày càng nhớ em
Tha thứ cho anh bây giờ không có đến nghĩa trang để thăm em thường xuyên
như trước, bởi vì anh phát hiện mình càng ngày càng muốn đem đào em lên để
em làm bạn với anh một lần nữa, hoặc là, vĩnh viễn chôn mình xuống dưới để ở
cùng với em.
Neo cúi đầu, miệng há rộng, dùng tay bụm mặt.
Philomena dời mắt lên người chủ nhiệm, lúc này, chủ nhiệm nhưng lại buông ra
tay, ánh mắt lạnh lẽo nhưng mang theo sự cuồng nhiệt, mắng:
"Đồ chó, không biết thức thời, đáng đời ngươi năm đó làm nội gian bị phát hiện
rồi bị giết!"
Philomena thấy thế, lại dời ánh mắt của mình sang nơi khác.
Vừa nãy tâm tình của Neo đang tệ hại gần như sắp rơi vào trạng thái sụp đổ, lúc
này lại dựa lưng mình vào trên vách đá phía sau, mười ngón đan xen đặt ở trên
bụng, lẩm bẩm nói:
"Tính toán thời gian thì có lẽ gần đầy Trật Tự sẽ chuẩn bị ra tay với Hoang
Mạc."
Nói xong, trên mặt của Neo lại nổi lên ý cười:
"Lần này, nên chơi Long hay là Short* đây?"
(* Thuật ngữ trong giao dịch thị trường ngoại hối Forex)
Ngay sau đó, nụ cười trên mặt Neo càng thêm đậm hơn:
"Đòn bẩy, gấp mấy lần?"