"Cà phê đá của ta đâu?"
Neo nằm ở trên cáng cứu thương rất bất mãn mà buông lời oán trách: "Này, ta
nói, cà phê đá của chủ nhiệm đâu!"
Karen trả lời: "Không mua cho ngài, ngài biết mà, cửa tiệm mở ở trong đại sảnh
bố trí trận pháp dịch chuyển, bán đồ đều rất đắt, dựa theo quan niệm tiêu dùng
của gia đình bình thường để xem xét thì việc mua đồ ở chỗ này là do đầu óc có
vấn đề."
Nói xong, Karen uống một ngụm cà phê, khẽ nhíu mày, Ventura bỏ hơi nhiều
đường.
"Karen, cậu không cảm thấy cậu làm như thế này là rất quá đáng hay sao? Các
ngươi mỗi người mua một ly đồ uống, kết quả đến lượt ta lại bắt đầu ra vẻ tiết
kiệm đấy à?"
"Không mua cho ngài là vì sợ ngài uống vào xong thì chảy ra ngoài hết, chẳng
lẽ ngài không rõ ràng trên người mình bây giờ rốt cuộc có bao nhiêu cái lỗ à?
Bây giờ ngài có được một cơ thể mà bất cứ người làm vườn nào đều phải hâm
mộ, bởi vì ngài chính là một cái bình tưới nước di động."
"Ta cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo cái tên Torissa vậy mà cường hóa thêm
cái loại sức mạnh thuộc tính đáng buồn nôn như vậy ở trên kiếm, trì hoãn khả
năng khôi phục của ta một cách nghiêm trọng, nếu không ta đã sớm khôi phục
ổn rồi.
Karen, ta hiện tại cực kỳ khát nước, cần một vài thứ đến tưới nhuần một chút, ta
cảm giác hiện tại dùng tay mò một chút bờ môi, da thịt đều có thể trực tiếp bị
kéo xuống đến."
"Nhịn thêm đi, chờ đến lúc trở lại đại khu, đưa ngài vào trong bệnh viện giáo
hội, ngài muốn uống cái gì ăn cái gì đều có thể thỏa mãn, dù sao có hộ lý giúp
ngài dọn dẹp vệ sinh."
"Cái lời này của cậu nói cứ như ta đã là một ông cụ tám mươi tuổi ngồi phịch ở
trên giường không thể tự lo cho bản thân vậy."
"Không giống sao? Ngài còn không bằng mấy ông lão như vậy đâu."
"Vậy cậu đối xử với ta như vậy mà không cảm thấy áy náy à? Lương tâm của
cậu bị ướp chung vào trong bình tương rồi sao?"
"Trạng thái này xem như có là con ruột của ngài cũng chả muốn hầu hạ đâu
nhỉ? Cho nên ngài cũng không cần trách móc ta nặng nề như vậy."
"Cậu nói thật có đạo lý đấy, nhưng cậu không sợ lần tiếp theo người bị thương
nặng chính là cậu à?"
"Được, lần sau khi ta bị thương thì ngài cứ đối xử với ta lại như vậy, cứ nhớ kỹ
đi."
"Ta biết, trí nhớ của ta vẫn luôn cực kỳ tốt, ai đã từng đắc tội ta, mặc kệ bao lâu,
ta đều nhớ rõ ràng."
"Nói một cách đơn giản thì là một tên hẹp hòi."
"A."
Thật ra bản thân Neo rõ ràng Karen không cho mình uống nước không phải sợ
dọn dẹp phiền phức, Karen cho dù lười nhác thì bên cạnh không phải còn có
Ventura và Muri sao, nguyên nhân chủ yếu là do miệng vết thương của hắn
đang khâu lại xử lý tạm thời, bây giờ ăn uống rất dễ dẫn đến việc vết thương đã
xử lý ổn bắt đầu chuyển xấu.
Năng lực của huyết thống Dị Ma Khát Máu là gia tăng tốc độ khôi phục vết
thương, cũng không phải là cơ thể bất tử, bởi vì lần này bị thương khá đặc thù,
nếu bây giờ vết thương của Neo không được xử lý tốt thì thật sự có nguy cơ
chết bất cứ lúc nào.
Về phần những lời phàn nàn này, đều chỉ đơn giản là phàn nàn để đốt thời gian
nhàm chán này thôi.
"Thiếu gia là ánh sáng, ở ngay phía trước, xua tan đi mê mang, chỉ dẫn con
đường, chúng ta nhất định phải tuân theo thiếu gia..."
Nghe được mấy câu này, Neo nghiêng đầu, nhìn sang cáng cứu thương bên
cạnh, phía trên là người cũng bị thương như mình… Alfred.
Karen cũng nhìn về phía Alfred, có chút dở khóc dở cười.
Alfred kế thừa truyền thừa của huyễn thú Compasini, đây vốn nên là một
chuyện đáng giá ăn mừng, sự thật cũng đúng là như thế;
Chỉ có điều là lúc này di chứng của truyền thừa vào bắt đầu lộ ra, khiến cho bản
thân Alfred bây giờ có chút không phân biệt được giấc mộng cùng hiện thực.
Loại tình huống này của anh ta, rất giống như là một người bị gây mê; tất cả
người bị gây mê cũng không phải đều nằm ngáy o o hoặc là hôn mê bất tỉnh,
trên thực tế có tỉ lệ rất lớn số người đang trong trạng thái gây mê biến thành lắm
lời, dù là không ai nói chuyện cùng thì tự mình cũng có thể nói không ngừng.
Cũng may là loại tình huống này không cần xử lý cũng không cần lo lắng, qua
tầm vài ngày nữa thì tự nhiên là có thể tiêu hóa xong truyền thừa sau đó khôi
phục bình thường, giống như người vừa uống say nằm ngủ một giấc là sẽ tỉnh.
Nhưng mà một màn này đối với Alfred ngày bình thường vẫn luôn cực kỳ chú
trọng hình tượng của mình mà nói, thật đúng là rất khó khăn.
Neo trêu chọc nói: "Ta hoài nghi cái tên này là đang giả vờ hôn mê cố ý nói
những lời này để mà biểu thị sự trung thành."
"Vậy lần sau ngài cũng học tập một ít."
"Đương nhiên, lần sau lúc Bernie trị liệu cho ta, ta cũng muốn hô thêm vài câu
khẩu hiệu: Dưới sự dẫn dắt của bộ trưởng, chúng ta sẽ khai sáng cục diện huy
hoàng thuộc về Đòn Roi Kỷ Luật...
Nghe thấy không, câu từ ta đều nghĩ kỹ rồi, nhưng còn muốn sửa chữa một
chút, tốt nhất là gieo thêm một chút vần điệu."
"Vẫn là thôi đi, ta sợ ngài đến lúc đó lại phải đi quét dọn mấy con phố."
"Quét đường thôi mà, cũng không tính là gì, nếu so sánh với tác dụng phụ của
cậu thì ta thậm chí cảm thấy mình rất hạnh phúc."
Karen không phản ứng với Neo.
"Lần này đáng tiếc, dấu ấn tinh thần tình nguyện để bản thân tiêu tán cũng
không muốn rời đi, nếu như có thể mang nó ra, về sau bố trí trận pháp hệ huyễn
thuật thì sẽ đơn giản và có hiệu suất cao hơn nhiều."
"Làm người, không thể quá tham lam."
"Ai..." Neo trừng mắt nhìn, ngáp một cái, "Còn phải dịch chuyển bao lâu, ta
buồn ngủ rồi."
"Cũng sắp đến lúc rồi."
"Về nhà sớm đi, ra ngoài một chuyến này mệt mỏi quá."
"Ta cảm thấy còn tốt, lần này thám hiểm, sấm to mưa nhỏ." Karen đưa ra đánh
giá như vậy, "Cho nên, ngài là vì cho ta thêm một chút cảm giác kích thích nên
mới không có thông báo sự thật của việc này cho ta biết trước sao?"
"Ta có rảnh rỗi như vậy sao?"