Số 13 Phố Mink

Chương 1848

Đứng trên góc độ của phu nhân Đường Lệ, nếu nhà Ellen chê Karen thì tốt biết

bao nhiêu, hôn sự sớm hủy bỏ một chút thì mình có thể thật vui vẻ mà đi chọn

mấy cô gái cho Karen.

Nhiều khi trưởng bối thu xếp hôn sự cho vãn bối cũng không phải là toàn bộ là

vì sự viên mãn của hậu đại trong gia đình, cái này giống như là phối giống cho

heo mà mình nuôi lớn vậy, bản thân sẽ cảm thấy rất thỏa mãn và có thành tựu,

cũng chơi rất vui.

Nhưng bây giờ xem ra, cái đứa cháu ngoại này ngược lại là kế thừa phong cách

của ông nội nó, trên phương diện tình cảm, lộ ra vẻ rất có trách nhiệm cũng rất

một lòng.

"Ngươi cứ bận rộn đi, ta ra bên ngoài rót cho ngươi một ly nước trái cây."

"Cảm ơn phu nhân."

Phu nhân Đường Lệ đi ra phòng bếp, lúc đi ngang qua phòng ăn vừa trông thấy

chồng mình đi đến.

Ông Deron có chút khẩn trương nói: "Cháu trai của chúng ta bị trói lại mà mang

về."

"Bị trói đem về rồi?"

"Ừm, bị Eisen trói."

"Đây không phải là chuyện rất bình thường sao."

"Lần này không giống nhau, Kaixi và Eisen cùng nhau trói Richard về, bây giờ

đang ở trong phòng khách đấy, cảm giác lần này cần cả hai cùng nhau ra tay."

"Kaixi cũng muốn ra tay?" Phu nhân Đường Lệ ngược lại là không cảm thấy bi

thương vì cháu trai của mình sắp gặp kết cục bi thảm, ngược lại cười nói, "Đây

là đang muốn bù đắp tình thương của mẹ bị thiếu thốn đấy à?"

"Tôi vừa nghe một hồi, bọn nó hẳn là bắt được Richard ở cửa hàng điểm tâm."

"Ừm?" Phu nhân Đường Lệ nhăn nhăn lông mày, "Thật à?"

"Chắc là thật, cho nên lần này Kaixi rất tức giận."

"Ai, đứa nhỏ này, sao có thể như vậy chứ."

Mình mới nãy còn đang cảm khái Karen lúc đối mặt với công chúa Đảo Ám

Nguyệt và cô hầu gái trong nhà này vẫn tuân thủ đạo đức nghiêm ngặt, trong

nháy mắt lại biết được cháu trai ruột của mình chạy đến cửa hàng điểm tâm thì

bị cha mẹ bắt trở về nhà.

Một đứa cháu ngoại một đứa cháu nội, tại sao lại chênh lệch lớn đến như thế?

Phu nhân Đường Lệ nhìn xem chồng của mình, trong lòng nói: Chẳng lẽ là bởi

vì huyết thống?

Nhưng mà nhìn xem chồng mình và con trai mình, ít nhất thì trên phương diện

tình cảm vẫn một lòng mà nhỉ.

Ông Deron lập tức nói: "Tôi cũng đã nói, mặc dù thanh danh của nhà Filsher

không tốt, nhưng cô gái nhà người ta dù sao cũng là một cô gái đứng đắn, tôi

ngược lại thật sự cảm thấy rất hợp với cháu trai nhà mình."

"Ông lại nhắc đến chuyện này làm gì?"

"Chả nhẽ tôi nói không đúng à?"

Phu nhân Đường Lệ nhắc nhở: "Cái cô bé kia tính tình cũng không tốt, cháu trai

của ông cũng không trấn áp được đâu."

"Thì phải tìm cháu dâu có thể trấn áp nó, xem nó về sau có còn dám đến cái chỗ

kia nữa hay không."

Phu nhân Đường Lệ: "..."

"Nếu như tìm một cô gái tính tình nhu hòa một chút, không phải là đang làm hại

người ta sao?"

"Deron, ông là ông nội ruột của Richard đấy."

"Ông nội ruột mới có thể nói như vậy."

"Ông đang cố đẩy cháu trai của mình vào trong hố lửa, bây giờ có lẽ nó còn

chưa có tâm tư gì trên phương diện này, chúng ta làm trưởng bối nếu ở phía sau

hỗ trợ khuyến khích mấy lần, nói không chừng nó thật sự sẽ có ý nghĩ đó đấy."

"Vào trong hố lửa thì có làm sao, mình sống vui vẻ là được rồi."

"Lão già, lời này của ông là có ý gì?"

"Không có ý gì, không có ý gì."

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Tôi đi bắt máy, Eisen và Kaixi chắc cũng đang không rảnh."

Phu nhân Đường Lệ đi ngang qua phòng khách, Eisen và Kaixi nhẹ gật đầu với

mình, mình cũng nhẹ gật đầu với bọn nó.

Khó có khi thấy được vợ chồng bọn nó đồng lòng như thế một lần, rốt cục cũng

có chút dáng vẻ của một cặp vợ chồng.

Về phần cháu trai ruột của mình Richard, nó đã bị treo lên.

Phu nhân Đường Lệ cố ý không nhìn cậu ta, mà là lên lầu, nhận điện thoại.

"Alo, đây là nhà Guman."

"Bà nội."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Karen.

"A, Karen hả, vết thương trên người của cháu thế nào rồi?"

"Đã tốt, cảm ơn bà đã quan tâm. Hôm nay là sinh nhật của ngài Eisen sao, bà

nội, thay cháu chuyển lời chúc sinh nhật cho ngài Eisen."

Karen mới vừa nói chuyện điện thoại với Nhà Tang Lễ, Pall nói cho anh biết

hôm nay là sinh nhật cậu Eisen, cho nên cố ý gọi điện thoại tới chúc sinh nhật

vui vẻ.

"Cháu biết là sinh nhật của nó, tại sao còn không qua đây cùng ăn một bữa cơm

với người trong nhà?"

Quan hệ giữa Phu nhân Đường Lệ và Karen thuộc về biết rõ lòng dạ lẫn nhau

lại ăn ý không nói ra.

"Bà nội, bây giờ cháu đang đợi trận pháp dịch chuyển, còn cần thêm một tiếng

nữa mới về đến đại khu thành phố York, không còn kịp rồi."

"Tới kịp, đợi chút nữa bà để Eisen đến cao ốc giáo vụ để đón cháu đi."

"Không cần phiền phức vậy đâu, bà nội, ngày mai cháu sẽ tới cửa đến thăm

ngài."

"Không cần, ngay đêm nay đi."

"Thế nhưng là ở chỗ cháu có chút không tiện..."

"Không có gì không tiện, đêm nay nếu như cháu không đến đây mà nói, ngày

mai có lẽ cháu cũng không gặp được Richard đâu, cha mẹ nó bắt sống nó ngay

trước cửa của cửa hàng điểm tâm, bây giờ đang bị treo lên chuẩn bị đánh.

Không tin thì cháu nghe này..."

Nói xong, Phu nhân Đường Lệ đưa ống nghe về phía phòng khách, trong lòng

nhắc thầm phải đánh ác hơn một chút.

"A!"

"A!"

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết của Richard không ngừng truyền đến, lần này vô cùng dữ

dội, dù sao thì cũng là lần đầu tiên bị cả hai người phối hợp nhau đánh.

"Được rồi bà nội, sau khi cháu dịch chuyển về cao ốc giáo vụ sẽ đến ngay."

"Ừm, như vậy mới đúng chứ."

Cúp điện thoại, phu nhân Đường Lệ thuận tay cầm một miếng mứt vừa ăn vừa

đi tới đầu cầu thang, nhìn xem cháu trai đang được cha mẹ thương yêu chăm

sóc trong phòng khách.

Richard kêu to dưới sự yêu thương kết hợp giữa cha và mẹ, ánh mắt cố hết sức

nhìn về phía bà nội mình mà cầu cứu.

Phu nhân Đường Lệ mở miệng nói: "Eisen, sau một tiếng nữa con lái xe đi đến

cao ốc giáo vụ một chuyến để đón Karen, Karen muốn đến để chúc mừng sinh

nhật, mẹ bảo nó không cần cố ý tới một chuyến, quá phiền phức, nhưng nó

khăng khăng muốn tới, không đến không được."

Richard nghe vậy, thở một hơi dài nhẹ nhõm: Quả nhiên, bà nội vẫn là yêu

mình.

Ngài Eisen dừng động tác lại, cháu mình muốn tới chúc mừng sinh nhật cho

mình, thật tốt.

Phu nhân Đường Lệ thì thúc giục nói:

"Dừng lại làm gì, tranh thủ thời gian mà đánh, đánh xong còn đi đón người."

Richard: "..."
Bình Luận (0)
Comment