Số 13 Phố Mink

Chương 1858

Từ cha đến mẹ của Leon, lại hết người này đến người khác chết, ngoại trừ bọn

hạt cát trên thi thể của bọn họ, trong những góc khác đều không thể tìm thấy

được gì.

Điều này có nghĩa lúc đối phương giết những người này, thủ đoạn rất gọn gàng

và linh hoạt, mục tiêu bị giết hoàn toàn không có khả năng chống trả trước mặt

của hắn.

Đến cùng là loại sát thủ có thực lực mạnh đến mức độ nào, mới có thể giết

người nhà của một vị Chủ giáo?

Mà bản thân vị Chủ giáo này còn đang ở nhà!

"Đội trưởng, sát thủ rất lợi hại." Philomena nói.

"Chỉ lợi hại sao?" Karen mím môi, "Sát thủ như tên này, đến nhà ai thì nhà đó

sẽ máu chảy thành sông."

Karen đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng nửa khép ra, Leon cũng không có ở

bên trong, đằng sau cái bàn cũng không phải trống không, nhưng mà không phải

chủ giáo Waffron, mà là một người đàn ông trung niên khác đang ngồi ở trên.

Một cái cột cát to lớn từ trên trần nhỏ, nối tiếp phần sàn nhà, ở giữa thì trực tiếp

xuyên qua cơ thể của người đàn ông trung niên.

Ông ta há to miệng, hai tay thả xuống, sau khi chết cũng bị cố định ở chỗ này.

Trong thư phòng treo một khung ảnh gia đình, người đàn ông cũng có mặt ở

trong, có lẽ là chú của Leon.

Đây là đang giết cả nhà sao!

Là người của Hoang Mạc Thần Giáo làm sao? Nhưng mà hắn để lại ở đây nhiều

chi tiết bằng cát như vậy, là vì cố ý cho thấy thân phận, sợ người khác không

biết mình là ai à?

Nếu như là đã loại bỏ loại suy đoán buồn cười là Trật Tự Thần Giáo tự biên tự

diễn này, như vậy, ý mà sát thủ muốn để lộ ra đã hoàn toàn rõ ràng.

Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào, nhìn đến đây, trong lòng

của anh cũng đã phẫn nộ.

Làm một thần quan Trật Tự, người nhà của Đại chủ giáo đại khu, bị người ngoài

từng người từng người sát hại ở trong nhà... Bất kể Karen là người của hệ thống

Đòn Roi Kỷ Luật hay vẫn là ban quản lý đại khu, đều sẽ cảm thấy một sự nhục

nhã rất lớn.

Mà loại này cảm giác nhục nhã lại không chỉ là đến nơi là kết thúc, lãnh đạo

cảm thấy nhục nhã, sẽ chỉ càng lớn hơn.

Thậm chí có thể nói, nếu như Hoang Mạc Thần Giáo thật sự nhảy ra phát một

cái tuyên bố, nói rằng chuyện này là người trong giáo bọn họ làm, bọn họ sẽ

chịu trách nhiệm với việc này.

Vậy thì khai chiến chắc chắn là chuyện tất nhiên, Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn sẽ lập tức

được điều động, xuất phát hướng về Hoang Mạc Thần Giáo.

Không, xem như Hoang Mạc Thần Giáo sẽ không ngu xuẩn như vậy, nhưng

chuyện nơi đây, chắc chắn cần một câu trả lời, cơn giận của Trật Tự sẽ được trút

ra.

"Để cho ta đi vào, ta là Leon, nơi này là nhà ta, ông nội ta ở bên trong!"

Leon bị ba tên thần quan ngăn cản ở trước cửa phòng ngủ.

"Thật có lỗi, bây giờ ngài Đại chủ giáo đang được trị liệu, xin chờ một lát."

"Ta muốn đi vào, bây giờ ta muốn nhìn thấy ông nội!"

"Leon!" Karen chỉ có thể lại làm người ác một lần, "Chờ trị liệu kết thúc."

Leon cắn môi, đứng tại nơi đó, rất nhanh, bờ môi đã bắt đầu chảy máu.

Philomena mở miệng nói: "Trong nhà của ta..."

Không đợi Philomena nói xong, ánh mắt cảnh cáo của Karen quét tới.

Philomena lập tức ngậm miệng.

Vừa rồi cô muốn nói rằng, lúc người trong nhà mình chết, mình cũng không có

cảm giác đặc biệt gì.

Đương nhiên, cô không phải là đang nói lời châm chọc, ý của cô chỉ muốn an ủi

Leon một chút.

Chỉ có điều là cô không biết an ủi người khác, cũng giống như cậu Eisen cần

học lại cách sống cùng với vợ mình vậy, Philomena tách biệt khỏi gia đình,

cũng cần bắt đầu học tập lại cách cư xử với mọi người.

"Phù phù!"

Leon quỳ trên mặt đất lần nữa, hai tay ôm đầu mình, nước mắt và nước mũi

càng không ngừng chảy tràn ra.

Cậu ta cảm thấy cực kỳ hoang đường, cũng cảm thấy cực kỳ hối hận, lúc người

nhà mình bị ám sát, bản thân cậu ta, lại nằm ở trong ngực một gái điếm để trò

chuyện rồi ngủ quên.

Lúc này, cảm giác tự trách mãnh liệt giống như là hóa thành ngọn lửa cháy

hừng hực, càng không ngừng thiêu đốt nội tâm của cậu, để cậu ta cảm thấy vô

cùng chán ghét bản thân.

Karen không tiếp tục bước lên trước, bởi vì Leon lúc này, vốn cũng không cần

đến sự an ủi từ người ngoài.

Cuối cùng, bên trong có một thần quan đi tới mặc thần bào có đường vân màu

trắng nói: "Có thể tiến vào."

Leon lập tức đứng người lên, đi vào phòng ngủ.

Karen thì đi tới cửa, nhìn về phía bên trong, chủ giáo Waffron ngồi ở trên

giường, vết thương hẳn là ở ngực, lúc này ngài Chủ giáo, sắc mặt rất là nhợt

nhạt, đây đã là kết quả sau khi được trị liệu khẩn cấp.

"Vết thương của ngài Chủ giáo..." Karen nhìn về phía vị mục sư này.

"May mắn là ngài Bernie tới kịp thời, nếu không bây giờ có lẽ... Bây giờ, ta chỉ

có thể nói tình huống rất tệ hại, ngải Chủ giáo chỉ là đang cố gắng chống đỡ."

"Được rồi, vất vả."

"Đây là chức trách của ta."

Leon quỳ xuống bên giường ông nội mình, lo lắng hỏi: "Ông nội, ông nội ngài

không có sao chứ?"

Nhìn thấy từng người thân của mình đã chết, bây giờ cậu ta đã đau thương quá

mức, chỉ muốn bám chặt lấy người thân còn sống.

Chủ giáo Wolfram cười hỏi:

"Leon... Cháu đêm nay... Đi đâu?"

Leon dùng sức lau đi nước mắt, không có giấu diếm chút nào, rất thành thật trả

lời:

"Đêm nay cháu đến cửa hàng điểm tâm."

Lúc trả lời vấn đề này, Leon nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đã đâm vào thịt

của mình, cậu ta cảm nhận được sự xấu hổ và tự trách vô cùng.

Mà một màn này, hoàn toàn rơi vào trong mắt Wolfram.

Ông lão bị thương nặng đang hấp hối, vào lúc này, không yên tâm về cháu trai

của mình nhất.

"Ha ha... Ha ha......" Chủ giáo Waffron cười, "Không cần đau buồn... Không cần

áy náy... Không cần tự trách... Hôm nay nếu cháu như bình thường... Về nhà...

bây giờ... Cũng đã chết... Cho nên cháu đừng có cảm thấy gánh nặng trong

lòng..."

"Ông nội..."

"Cảm tạ Thần Trật Tự... Phù hộ cháu... Leon... Cháu trai của ta... Cháu đừng

khóc... Phải cười... Phải mạnh mẽ mà tiếp tục sống sót...

Đây là thần... Ban cho cháu chức trách kéo dài gia tộc... Là cơ hội để báo thù

cho người nhà... Mỗi một người trong nhà trước lúc chết... Khi nghĩ đến việc

đêm nay cháu không ở nhà... Trong lòng cũng đều rất vui vẻ..."

Chủ giáo Waffron duỗi tay ra, ôm đầu Leon, đặt cằm của mình lên đầu cậu ta:

"Cháu trai của ta... Đáp ứng ông nội một điều được chứ... Ta không hi vọng

quãng đời còn lại của cháu đều sống ở trong sự áy náy và dằn vặt... Khụ khụ

khục..."

"Cháu đáp ứng ông, ông nội, cháu đáp ứng!"

"Vậy thì cười... Cười lên... Để ông nội nghe được..."

"A... Ha ha..."

"Lớn... Lớn tiếng một chút!"

"Ha ha ha!"
Bình Luận (0)
Comment