Karen đứng trước cửa, nghe thấy tiếng cười của hai ông cháu ở trong, trong
lòng không khỏi cảm thấy hơi xúc động.
Trong nhà đột nhiên gặp phải biến cố đáng sợ như vậy, Waffron vốn là người
đứng đầu của gia tộc, sự đả kích mà ông ấy phải chịu không thể nghi ngờ là lớn
nhất; nhưng ở thời điểm này, ông ấy vẫn lựa chọn bỏ qua tất cả sự phẫn nộ và
đau buồn, cố hết khả năng để an ủi đứa cháu còn sống này.
Người đã chết cũng đã chết, ông ấy hi vọng người còn sống, không phải mang
theo áy náy.
Nếu như không có sự trấn an đến từ Waffron, quãng đời còn lại của Leon đều sẽ
sa vào vũng bùn hổ thẹn và tự trách, vào đêm gia đình mình bị sát hại, mình
nằm ở trong cửa hàng điểm tâm.
Không phải mỗi người đều có thể có tố chất tâm lý đáng sợ giống như Neo, trên
thực tế, ngay cả bản thân Neo cũng đang luôn tìm kiếm lý do để sống tiếp.
Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như mình là Waffron, mình sẽ làm như vậy sao?
Karen cảm thấy mình sẽ không, anh sẽ trở nên điên cuồng, hận thù sẽ phá tan lý
trí của mình, anh căn bản cũng không khả năng cúi đầu xuống, dùng một giọng
điệu thư giãn để xoa dịu khối u hình thành trong lòng của cháu mình, anh cũng
sẽ không để ý tới.
Đây có lẽ là sự chênh lệch, khoảng cách giữa mình và dạng người như Waffron,
còn có một khoảng cách rất xa.
Thuật pháp có thể nhanh chóng học tập, trận pháp có thể nhanh chóng thông
hiểu, cảnh giới có thể nhanh chóng tăng lên, nhưng trong cuộc sống, luôn luôn
có một vài thứ là nhất định phải dựa vào thời gian để lấp đầy, hoặc gọi là... Lắng
đọng.
"Đội trưởng Karen..."
Karen nghe được âm thanh Waffron gọi mình ở bên trong.
"Có tôi, thưa ngài Đại chủ giáo."
Karen trước tiên hành lễ ở ngoài cửa, sau đó đi vào, nhìn Leon đang quỳ sát
giường cầm tay Waffron, do dự một chút, vẫn không chọn tư thế quỳ để thuận
tiện cho việc nói chuyện.
Cũng không phải là để ý gì đến việc quỳ hay không vào lúc này, bởi vì Đại chủ
giáo gọi chức vị của mình, điều này có nghĩa rằng ông lão này muốn dùng góc
độ công việc để nói chuyện với mình.
"Ta biết... Ngươi là nể tình ta... Mới nhận Leon vào trong tiểu đội."
Karen chấp nhận, lúc này lại nói mấy lời xã giao, rất không có ý nghĩa.
"Đứa cháu này của ta... Ta biết rất rõ... Tạm tính là ưu tú... Khuyết điểm đó là
tính cách có chút mềm mỏng... Nhưng điều này không phải lỗi của nó... Mà là
điều kiện gia đình quá tốt... Cũng không có cách nào khác.
Nhưng nhân phẩm của nó vẫn còn đáng để tin tưởng, đúng không?"
Karen đáp lại nói: "Đúng vậy, ngài nói không sai."
"Giúp ta... chăm lo cho nó một chút."
"Tôi hiểu rồi."
"Cảm ơn..."
"Đây vốn là chức trách của một người đội trưởng như tôi."
Waffron cúi đầu xuống lần nữa, nhìn về phía mình cháu trai, dặn dò:
"Nghe lời..."
"Cháu sẽ nghe lời, ông nội."
"Nghe lời đội trưởng của mình..."
"Cháu biết, nhất định sẽ."
Waffron nhẹ gật đầu.
Thật ra thì ông ta vốn cũng không cần phải cố ý sắp đặt tương lai cho Leon, mặc
dù người trong gia tộc cũng đã chết gần hết, nhưng khá biệt với nhà Naton trước
kia, nhà Naton là bị giẫm chết trong cuộc đấu chính trị; tình huống bên phía
Wilker cũng là tương tự, Wilker bị "Phái bảo thủ" của thầy mình liên lụy, trở
thành đối tượng bị chèn ép, làm vật hy sinh.
Mà gia tộc Deere của Waffron thì là bởi vì một âm mưu nhắm vào Trật Tự Thần
Giáo mà chịu tổn thất to lớn ngoài ý muốn, xem xét tình hình trước mắt, không
có chứng cứ cho thấy nguồn gốc của vụ ám sát đến từ việc "Báo thù". Cho nên,
thần Giáo chắc chắn sẽ tiến hành đền bù và ưu đãi cho Leon.
Chỉ có điều là bản thân Waffron cũng rất rõ ràng, không có gia tộc giúp đỡ,
tương lai phát triển Leon sẽ rất thuận lợi, nhưng cũng rất khó sáng chói, cho dù
có nhiều ưu đãi và trông nom, cũng không có khả năng so sánh với sự ủng hộ
của một gia tộc ở phía sau.
Muốn để tương lai phát triển cháu mình đạt mức cao nhất, cũng chỉ có thể dựa
vào cái tập thể nhỏ này của Karen, đối với tương lai phát triển của cái tập thể
này, ngài Đại chủ giáo vẫn luôn rất xem trọng, nếu không cũng sẽ không để
cháu của mình gia nhập.
Đương nhiên, ông ta sắp xếp như vậy cũng không phải là vì để gia tộc phục
hưng, bởi vì ông ta cũng rõ ràng, nếu như tiếp theo không để cho cháu mình có
chuyện gì làm, cho dù không có cơ hội để trèo lên trên, cho dù là gặp phải rất
nhiều nguy hiểm, mà là để nó được nuôi dưỡng một cách an nhàn, vậy thì cháu
của mình, chắc chắn sẽ có bị tra tấn, thậm chí là sẽ phát điên.
Lúc này, bộ trưởng Bernie lại xuất hiện ở ngoài cửa, tất nhiên là mục sự khi nãy
rời đi đã xuống để gọi hắn.
"Bộ trưởng Bernie... Ta đã chuẩn bị xong."
Bernie khuyên: "Rất nhanh, tổ chuyên án của đại khu Dinger sẽ đến đây, còn có
Mục sư đứng đầu của đại khu Dinger đến cùng, ta cho rằng ngài có thể chờ
thêm một chút, dù gì thì ngài cũng còn hy vọng để chữa trị."
"Chữa trị xong... Cũng có nghĩa nằm ở trên giường nhiều hơn mấy năm...
Không có ý nghĩa... Ta nguyện ý thiêu đốt sinh mệnh... Đổi lấy một tháng...
Khục khục... thời gian một tháng... Tới đi... Bộ trưởng Bernie."