Số 13 Phố Mink

Chương 1867

Nhưng điều này đồng thời cũng mang ý nghĩa, từ bỏ việc bảo vệ những người ở

trong nhà.

"Alfred đang hôn mê trên giường ở trong phòng của hắn, Healy đến nhà Guman

bây giờ còn chưa trở về, phu nhân Lake và Dora Doreen trong nhà... Còn có

Pieck với Dincom, chúng ta có thể làm thú cưng, vậy bọn họ phải làm sao bây

giờ?"

Kevin lắc đầu: "Gâu!"

"Không cứu được?"

Kevin gật đầu: "Gâu!"

"Nhưng ta không thể nào chấp nhận cứ như vậy mà đưa người trong nhà đến

trước mặt tên đó, mà còn không hề làm gì."

Kevin nhìn chăm chú vào con mắt của Pall: "Gâu!"

"Ta biết, ta chết thì Karen cũng sẽ chết, ai nha, phiền quá à, meo!"

"Gâu!"

"Đừng có thúc giục ta, để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ!" Pall hít sâu hai lần, đang

nhanh chóng tiến hành tính toán, "Con chó ngu, ngươi có thể tưởng tượng chờ

đến khi Karen, phản ứng khi trông thấy trong nhà ngoại trừ chúng ta, những

người khác toàn bộ đã chết không?"

Kevin trầm mặc.

"Ngươi cũng rõ ràng, phu nhân Lake và Dora Doreen, là người thân mà Pavaro

để lại, Karen đối đãi với bọn họ như chủ nhà, còn có yêu tinh radio...

Có thể liều mạng hay không?

Ý của ta là, trì hoãn thời gian một chút, ta dùng quả cầu lửa, không phải ngươi

cũng có bố trí một chút trận pháp ở trong sân sao?

Ta còn biết, sau khi giải trừ tầng phong ấn thứ hai, ngươi vẫn giấu kín một vài

thứ, có thể sử dụng sao?"

Kevin vươn chân chó, rất thẳng thắn: "Gâu!"

"Không hy vọng, mà một chút cũng không có, hoàn toàn không đấu lại, cũng

không có cơ hội có thể liều mạng thắng, thậm chí ngay cả câu giờ một chút

cũng làm không được?"

Móng mèo của Pall nắm lấy đầu của mình, lộ ra vẻ đắn đo.

Kevin ngồi xổm ở bên cạnh, nó rõ ràng, Pall cuối cùng sẽ đồng ý đề nghị kia

của mình, ở trong thời điểm không có phần thắng, lựa chọn chính mình.

Nó tin tưởng tiểu đội trưởng thám hiểm Pall. Ellen trước đây, sẽ suy nghĩ rõ

ràng.

"Nhưng mà... Nhưng mà... Nhưng mà... Gia huấn của nhà Inmerais... Người nhà

thứ nhất."

Con mắt của Pall bắt đầu đỏ lên, nó quay đầu nhìn về phía Kevin: "Không đến

thời khắc cuối cùng, không thể từ bỏ người nhà."

Nước mắt, bắt đầu chảy xuống từ trong khóe mắt Pall, từng giọt từng giọt rơi

xuống trên giường.

Nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt Kevin vốn đang kiên định, bỗng nhiên mềm

xuống.

Nó là vô tình, vô tình đến nỗi cho dù là máu của Hỏa Diễm Cự Long thì nó

cũng có thể uống sống trực tiếp, nhưng nó vẫn luôn có một mặt dịu dàng, lúc nó

đối mặt với mặt trăng, nó có thể không có bất kỳ điểm giới hạn nào.

Karen đã từng nói với Alfred, có một ngày Ranedal phản bội mình, anh sẽ

không cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời còn có thể chắc chắn, cho Ranedal

phản bội mình, nó cũng sẽ không tổn thương Pall.

Đây chính là tính cách của vị Tà Thần này, nguy hiểm như vậy, nhưng lại rõ

ràng như thế.

Mặt khác chính là, Pall nói tới gia huấn của nhà Inmerais: Người nhà thứ nhất.

Khi nghe được câu nói này, nhịp tim Kevin bỗng nhiên tăng tốc một chút, nó

vẫn luôn hy vọng có thể nhận được càng nhiều sự tín nhiệm đến từ Karen, để

Karen tiếp tục giải trừ các tầng phong ấn tiếp theo cho mình.

Mà loại tín nhiệm này, cũng có thể hiểu thành "Chip đánh bạc", cần mình dùng

hành động thực tế để có được.

Cũng giống như trước đây, ý nghĩ của Karen là tìm được đồng xu Varax kia

trước rồi mới giải trừ tầng phong ấn tiếp theo cho mình, bởi vì trong khoảng

thời gian trước không ngừng cống hiến, để Karen cũng thấy ngại khi kéo dài,

giúp mình giải trừ phong ấn trước

Kevin giơ chân chó lên, đặt ở trên người Pall.

"Gâu gâu ~ "

"Ý của ngươi là, chúng ta có thể đánh cược một lần?"

Đúng lúc này, Kevin đột nhiên sững lại, vẻ mặt của Pall cũng cứng theo, cả hai

đều cảm ứng được, có khí tức của một người đã biến mất, là Dincom.

"Hắn bắt đầu giết người, dứt khoát như vậy sao! Vì sao hắn không tập hợp tất cả

mọi người lại một chỗ, phát biểu một buổi diễn thuyết sau đó lại từ từ chọn

người để giết, đáng chết, hắn gấp cái gì!"

Kevin thì quay đầu nhìn về phía cửa vào của Nhà Tang Lễ: "Gâu."

Pall nói: "Chúng ta cần thời gian, nhưng có vẻ, đã không còn thời gian."

"Ngài Karen."

Khi Karen sắp bước vào, sau lưng truyền đến một tiếng la lên.

Karen quay đầu lại, trông thấy một người đàn ông mặc áo mưa đi đến từ trong

màn mưa, từ trên người hắn, tỏa ra mùi vị tanh hôi.

"Ngài Karen, ngài không biết ta rồi sao?"

Người đàn ông vừa nói chuyện vừa cởi áo mưa trên người mình xuống, lộ ra

một gương mặt đầy mưng mủ, bộ dáng giống như sau khi đã ngâm trong cống

nước thải của thành phố York không biết bao lâu.

Dalis tự giễu nói: "Đúng vậy, cũng không trách ngài không biết ta, chính ta,

cũng đã không biết về chính mình."

Karen hơi nghiêng người một chút.

"Ngài Karen, ngài đã từng nói, nếu như có thể, ngài sẽ cùng ta uống một chén

trà trò chuyện một hồi, trước đây ta đã từng đến, nhưng ngài không ở nhà, đêm

nay lại đúng lúc trời mưa, ta vốn muốn đi tìm cái cống thoát nước cho kết cục

của mình, nhưng cứ đi một hồi, lại bất tri bất giác đi tới Nhà Tang Lễ.

Ta muốn thấy nhìn, lại thử vận may một lần, xem thử đêm nay ngài có nhà

không, kết quả vận may của ta không tệ, ngài ở nhà, ha ha."

Karen hỏi: "Uống trà?"

"Đúng vậy, bây giờ ngài có không sao?"

"Tán gẫu?"

"Ta vẫn luôn chờ mong, có lẽ, đây chính là nguyên nhân mà ta vẫn chưa bị xả

trôi xuống cống thoát nước, dù sao thì ta cũng phải trông cậy vào chút gì đó."

Karen nhẹ gật đầu, trả lời: "Được rồi, uống trà tán gẫu."

"Cảm ơn ngài, ngài Karen ta có thể đứng cách ngài xa một chút, nếu không ta lo

lắng mùi trên người ta, sẽ ảnh hưởng đến mùi hương của trà."

"Không cần, ta không ngại."

Karen chủ động bước về phía hắn.

"Thật sao, ngài Karen, vậy thì xin lỗi." Dalis cười nói, "Ngài thật sự là một

người tốt, một người lương thiện, ta rất cảm kích vì có thể nhận được sự bao

dung của ngài vào lúc ánh chiều tà của cuộc đời mình."

"Ngươi quá khách khí."

"Không, ngài không biết, ta rốt cuộc..."

Karen giơ tay lên, trên mặt đất xuất hiện từng gai nhọn bằng cát mọc lên, trực

tiếp xuyên thủng cơ thể của Dalis.
Bình Luận (0)
Comment