Số 13 Phố Mink

Chương 1868

"Ngài Karen... Ngài đang muốn làm gì..."

Dalis muốn tránh thoát, lại phát hiện mình không thể tránh được, trước lúc

những gai cát này xuất hiện thì cơ thể đã bị giữ chặt lại, người đàn ông trẻ tuổi

trước mắt này, có khả năng khống chế vô cùng đáng sợ!

"Ngươi là tự mình đưa tới cửa, ta vốn cho rằng những việc ngoài ý muốn sẽ đưa

đến cảm giác tốt đẹp, nhưng ngươi xuất hiện, sẽ chỉ làm ta cảm thấy chán ghét."

"Ngài Karen... Ta biết ta có tội... Nhưng mà..."

Karen từ từ nắm chặt lòng bàn tay đang mở ra, có vẻ không còn hứng thú để nói

tiếp.

Gai cát bắt đầu điên cuồng xuyên thủ, nhưng cùng với một tiếng “Bộp”, cả

người Dalis nổ tung ra, nước mủ bắn tung tóe khắp bốn phía.

Tay của Karen bắt đầu run rẩy, hắn ta nhìn xem bốn phía xung quanh bị làm

bẩn, một cảm xúc phẫn nộ dâng trào lên.

"Bẩn... Bẩn đến thế sao!"

Karen quay người, muốn tiếp tục đi về phía nhà sau, nhưng đi được một nửa,

hắn vẫn dừng bước, quay đầu nhìn xung quanh, hắn thật sự là không thể chịu

được, hai tay mở ra, cát vàng dùng hắn làm tâm điểm mà chóng khuếch tán ra

bốn phía xung quanh, lợi dụng hạt cát để tiến hành xử lý vết bẩn ở nơi này.

Một lát sau, hạt cát bắt đầu tiêu tán, vách tường và mặt đất xung quanh tất cả

đều trở nên sạch sẽ, vết bẩn và ô uế hình thành sau khi Dalis nổ tung bị dọn dẹp

triệt để.

"Hô..."

Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn cảm thấy dễ chịu, nếu như giữ lại những

thứ dơ bẩn mà mình tự tạo ra ở nơi đây, hắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Sau đó, hắn xoay người, tiếp tục đi vào trong.

Tiến vào sau nhà, trước hết Karen nhìn về phía bên trái, bên trong phòng có một

người đang nằm.

Sau đó, hắn lại nhìn về phía bên phải, bên trong hai căn phòng bên này có ba

người đang nằm, trong đó còn có hai người không khác nhau lắm.

Karen nhắm mắt lại, tựa như là đang điều chỉnh trạng thái nào đó của bản thân,

sau đó hắn quay người đi về phía bên phải.

Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, hắn đã dừng bước, xoay người nhìn hướng

ngược lại, bên trong căn phòng kia xuất hiện ánh sáng và bóng tối giao thoa

nhau, những sự giao thoa này cũng không tồn tại ở hiện thực, mà là một loại

huyễn thuật biến đổi cảnh tượng hình thành ra sóng tinh thần.

Karen thay đổi suy nghĩ, đi về phía phòng của Alfred.

Đẩy cửa ra, đứng trước cửa, trông thấy bên trong có một người đang nằm trên

giường, hai tay thỉnh thoảng lại vung vẩy về phía trước, hai mắt hắn nhắm chặt,

rõ ràng vẫn còn đang hôn mê, những động tác này, càng giống như đang trong

trạng thái mộng du.

Sự thật đó là, Alfred còn chưa "Tỉnh rượu", vẫn ở trong giai đoạn bất tỉnh nhân

sự như cũ.

"Huyễn thuật thay đổi hoàn cảnh nhanh như vậy sao, khá thú vị."

Karen nghiêng đầu, phía trên vị trí Alfred đang ngủ, dần dần xuất hiện hạt cát,

mà những hạt cát này, đang từ từ hình thành một cái miệng của một con hung

thú, ở trong mồm là hai chiếc răng dài uốn lượn nhô ra ngoài, đây là hình ảnh

của huyễn thú Compasini.

Lúc này, cái miệng lớn tạo ra từ hạt cát này, đang hướng xuống dưới, chỉ cần

cắn một cái, có thể hoàn toàn phá nát cơ thể của Alfred.

Nhưng mà cùng lúc đó, Karen cũng phóng ý thức tinh thần của mình ra, muốn

xem một thử hình ảnh trong những ảo cảnh kia.

Sau đó, hắn dừng lại, cái miệng lớn của hung thú ở phía trên cũng vì vậy mà

ngừng lại.

Bởi vì ở trong huyễn cảnh, hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mà mình quen

thuộc, thánh địa đã từng thuộc về Giáo Đình của Sa Mạc Thần Giáo, trên đất

mặt khắp nơi có cát vàng đang chảy, và một người đàn ông mọc ra hai chiếc ngà

voi.

"Đây là có chuyện gì?"

Karen rất là nghi ngờ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng la của Pieck: "Thiếu gia, ta giúp cho ngài

chọn được một cái quan tài màu đen, ngài có muốn qua đây xem thử để xem có

hài lòng không?"

Pieck quấy rầy, để Karen có chút bất mãn, nhưng mà hắn cảm thấy, trước hết

hoàn thành cái tác phẩm cấp thấp kia sau đó đến bình phẩm thứ này cũng tốt.

Karen vỗ tay phát ra tiếng, Alfred đang trong trạng thái mê mang lúc này trên

người xuất hiện gông xiềng tạo nên từ hạt cát, nhốt chặt Alfred vốn cũng không

thể phản kháng ở trên giường.

Lập tức, Karen đi ra khỏi căn phòng của Alfred, đóng cửa lại.

Nhưng lúc hắn ra ngoài, lại không trông thấy Pieck vốn nên đứng ở trước cửa

nhà kho.

Hả?

Trong kho hàng có bố trí trận pháp ngăn cách sao?

Ánh mắt của Karen trở nên âm trầm, hắn bị phát hiện rồi sao?

Điều này khiến hắn cảm thấy phẫn nộ.

Mặc dù bởi vì cái tên trên người đầy nước mủ kia bất ngờ xuất hiện làm gián

đoạn tiến trình của hắn, nhưng bản nhân hắn, vẫn đang rất say sưa.

Thế nhưng là nếu như thân phận bị phát hiện sớm như vậy, hắn sẽ không thể

nào có được trải nghiệm mà hắn vốn có.

Cưỡng chế cảm xúc trong nội tâm, Karen vẫn tiếp tục đi vào trong.

Trong kho hàng, một màu đen kịt, dù là đứng trước cửa, cũng vẫn không thể

nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên trong.

Thật là sự là trận pháp ngăn cách.

Karen giơ tay lên, chuẩn bị cưỡng ép loại trừ những thứ này, đột nhiên, trận

pháp đóng lại, cùng lúc là những ngọn lửa màu đỏ đang dùng một phương thức

quỷ dị mà chuyển động.

Ở vị trí trung ương, trên một cái quan tài đã bị đẩy mở nắp ra, có một người phụ

nữ xinh đẹp mang mũ trùm đầu mặc một bộ váy màu đen, trong ngực người phụ

nữ có ôm một con mèo màu đen, cô ta đang dùng tay mình nhẹ vỗ về con mèo,

ở dưới chân của cô ta, một con chó vàng đang ngồi dựa vào chân.

Trên người chó vàng, đều tỏa ra khí tức thần thánh, giống như là nhiễm lên một

vầng sáng đặc thù, cũng khiến cho bóng dáng của người phụ nữa kia trở nên vô

cùng thần bí.

"Meo ~ "

Mèo đen phát ra tiếng kêu cực kì lười biếng, người phụ nữ thì mặt mỉm cười

tiếp tục vuốt ve con mèo trong ngực, từ từ nói:

"Ngươi quấy rầy ta nghỉ ngơi."

Lập tức,

Người phụ nữ xê dịch ánh mắt, nhìn về phía Karen, trong ánh mắt của cô ta,

không có chút cảm xúc nào, chỉ có sự lạnh lùng tuyệt đối:

"Người bạn nhỏ tín ngưỡng Thần Vẫn Lạc."
Bình Luận (0)
Comment