Số 13 Phố Mink

Chương 1872

Kevin biết nói chuyện.

Karen không thấy kinh ngạc.

Thật ra Karen đã sớm nghi ngờ từ lâu, nếu mèo nhà mình có thể nói chuyện,

vậy vì sao chó nhà mình vẫn không thể?

Nếu như nói ngay từ đầu không thể thì còn có thể giải thích được, như vậy thì vì

sao sau khi mở ra hai tầng phong ấn thì nó vẫn là không có thể nói chuyện?

Nó thế nhưng là Tà Thần!

Cho dù nó không phải bị phong ấn trong cơ thể của một con chó, mà là bị

phong ấn vào trong một con giòi, Karen đều cảm thấy con giòi này có thể nói

chuyện.

Nếu như suy nghĩ ngược việc này lại, có lẽ sẽ có thể được đáp án mong muốn.

Nếu như nó nói chuyện thì sẽ rất khó tiếp tục duy trì hình tượng "vô hại".

Bởi vì nó rất rõ ràng, sự tồn tại của mình vốn luôn khiến cho Karen duy trì cảnh

giác, một con mắt của Alfred, cũng mãi mãi nhìn chằm chằm vào mình.

Mình chỉ có trở thể nên càng không có sự uy hiếp, mới càng có khả năng được

Karen tiếp tục giải trừ phong ấn.

Dù sao thì lúc nói chuyện bình thường, Pall và Alfred đều có thể giúp mình tiến

hành phiên dịch, nó có nói hay không, vốn cũng không có gì ảnh hưởng.

Nhưng lần này, nó nói chuyện.

Bởi vì Pall bị bắt, Alfred còn hôn mê, ở đây không tìm thấy một người phiên

dịch phù hợp, mà việc giải cứu Pall, lại tuyệt đối không thể trì hoãn.

Thật ra Kevin cũng có thể đánh cược, nó có thể cược sau mỗi lần mình "Gâu"

xong, Karen đều sẽ hỏi Pall và Alfred: Kevin đang nói cái gì. Nhưng nhiều khi,

Kevin có loại cảm giác, trước khi nghe xong phiên dịch, có vẻ trong lòng Karen

đã hiểu ý của mình.

Không có lý do gì mà Alfred có thể nghe hiểu lời mình nói, người mà hắn thờ

phụng, thiên tài kế thừa hệ thống tín ngưỡng của cái tên Dis kia, lâu như vậy,

còn không nghe hiểu ý mình muốn biểu đạt bên trong tiếng "Gâu" của mình.

Lúc đầu, sự hiểu ngầm ăn ý với nhau này sẽ còn tiếp tục kéo dài, ai cũng không

biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng bây giờ bởi vì lần biến cố này, trực tiếp bị phá vỡ.

Sau khi bị phá vỡ, tất cả mọi người đều rất bình tĩnh, ít nhất đối với chuyện này

là như vậy.

Karen nhẹ gật đầu, không nói nhảm gì thêm, nhắm mắt lại, bắt đầu dẫn dắt khế

ước cộng sinh trong cơ thể của mình, rất nhanh, một loại cảm ứng yếu ớt truyền

đến, chắc hẳn là vị trí hiện tại của Pall.

Đây là một loại quan hệ không cách nào bị ngăn cách, bởi vì sinh mệnh của

Karen và Pall, bị khóa lại cùng một chỗ, nếu như không phải là bởi vì thực lực

của Pall bây giờ quá yếu, cả hai bên thật ra có thể xem như là "Phân thân của

lẫn nhau".

Đương nhiên, xem xét trên góc nhìn hiện tại, Pall nhỏ yếu gần như trở thành

một sơ hở của Karen, thậm chí có thể nói là một cái nhược điểm trí mạng.

Nhưng đứng ở trên góc độ của người nhà, việc này cũng không thành vấn đề,

huống hồ, lúc đầu Karen là thần bộc sở dĩ có thể nhận được truyền thừa Ánh

Sáng, là bởi vì nhờ quá độ từ Pall.

Auggie xuất hiện ở trong sân, cô nhìn vào con chó vàng ở trước mặt, trên mặt lộ

ra vẻ tò mò;

Cô vốn là có thói quen thích động tay động chân, lúc trước bóp mặt của

Philomena, cũng sờ khuôn mặt Karen, cho nên cô ta rất dứt khoát cúi người, bế

Kevin lên.

Xem như là một con chó vàng cỡ lớn, ở trong tay cô, giống như là một con

teacup poodle*.

* Một loại chó nhỏ có thể nằm lọt trong một tách trà (teacup)

"A, ta có thể cảm giác được, con chó này, rất thú vị, vô cùng thú vị, có phải vậy

không nào?"

Auggie duỗi ra một ngón tay, đi chọc nhẹ cái mũi của Kevin.

Lúc trước đối mặt với Karen giả, Kevin sợ là bởi vì nó không thể chết, ở lại để

truyền tin tức;

Bây giờ Karen như đã ngồi trên đống lửa, làm sao còn có thể có tâm tư nịnh nọt

tương tác với người khác như thú cưng bình thường.

Nó trực tiếp nhe răng về phía Auggie.

Khóe miệng Auggie mỉm cười, hơi tỏa ra một chút khí tức của mình, nhỏ giọng

nói:

"Ngoan ngoãn cho ta."

Nói xong, ngón tay của cô tiếp tục vươn về trước.

"Gâu!"

Miệng chó của Kevin, trực tiếp cắn vào ngón tay của Auggie, điều này khiến

Auggie mở to hai mắt nhìn, ngón tay của cô tự nhiên sẽ không có việc gì, chưa

kể đến rách da, một dấu vết còn chẳng có,

Nhưng là, con chó vàng này vậy mà không chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ khí tức

của mình!

Trong lòng Kevin giễu cợt nói:

Một con Băng Sương Cự Long cái ngu xuẩn, năm xưa ta uống máu rồng cũng

không ít đâu!

Dù sao cũng đã đạt đến giới hạn phải mở miệng nói chuyện, tính tình Kevin,

cũng nóng nảy lên.

Con người trên mặt cảm xúc rất dễ xúc động, Tà Thần cũng không ngoại lệ,

thậm chí nó là đã từng thần linh, khống chế cảm xúc vốn cũng không phải là

một môn học bắt buộc, dù gì không phải lúc nào người mà nó phải gặp cũng là

Thần Trật Tự.

"Thưa ngài Auggie, sát thủ bắt đi một người trong nhà của ta, bây giờ ta đã định

vị được vị trí của người đó, ta thỉnh cầu ngài có thể hỗ trợ ta đi truy bắt sát thủ!"

Đây cũng không phải một lời thỉnh cầu, mà gần như là công văn mang tính chất

yêu cầu hợp tác.

Bởi vì Karen rõ ràng, Auggie sẽ không từ chối, cô ta là Băng Sương Cự Long

tôn quý, nhưng dù sao cô ta cũng là một con rồng dưới trướng Trật Tự Thần

Giáo, cụ thể hơn một chút, cô ta vẫn là một con rồng bên trong hệ thống Đòn

Roi Kỷ Luật.

Auggie buông tay ra, Kevin vẫn cắn chặt vào ngón tay Auggie mà treo lơ lửng ở

đó.

"Kevin!"

Kevin lập tức tỉnh táo lại, buông lỏng miệng ra, rơi xuống đất, mở miệng nói:

"Karen, ta chỉ có một yêu cầu đối với ngươi, đó chính là nhất định phải cứu Pall

trở về."

Karen không để ý đến câu nói này của Kevin, đi đến trước mặt Auggie.

"Có xa không?" Auggie hỏi.

"Một góc của thành phố."

"Hắn sẽ trốn." Auggie nói chỉ về hướng Philomena, "Ngươi cũng không cần đi

cùng, cơ thể của ngươi không chịu nổi khí lạnh của ta."

Philomena sửng sốt một chút, nhưng không phản bác.

Phương thức chiến đấu của cô càng giống như là một sát thủ, cũng không phải

là loại chiến sĩ dựa vào thể chất giống như Muri và Ventura.

Lúc trước khi vừa hạ xuống đất, Karen bị đông cứng đến nỗi cơ thể có chút

cứng đờ, Philomena thì là phải chờ một hồi lâu mới cử động được.
Bình Luận (0)
Comment