Đây chính là một sự nghịch lý, ta rõ ràng ở trong nước, nhưng trên người ta lại
là khô ráo.
"Ba ba, hì hì, con tìm được ngài rồi, con tìm được ngài rồi."
Lần này, không chỉ còn là âm thanh của cô bé kia nữa, bởi vì bé gái đã dán chặt
vào phía sau lưng của mình, hai tay ôm eo của mình.
Karen cúi đầu xuống, nhìn thấy trước eo của mình có đôi tay của một cô bé.
Nếu như đây là Ankara mà nói, vậy thì bây giờ mình đang hưởng thụ đãi ngộ
của Thần Trật Tự, dù là tất cả những thứ này đều là hư giả, nhưng đối với một
tín đồ Trật Tự mà nói, đây tuyệt đối là thật sự "Thụ sủng nhược kinh"*.
* Được sủng ái mà lo sợ.
Đáng tiếc, Karen không có cảm giác tương tự, trong lòng của anh thậm chí xuất
hiện cảm xúc phẫn nộ, hai tay của anh hạ xuống, bắt lấy đôi tay nhỏ này, bỗng
nhiên dùng lực, kéo nó ra.
"Cha... Ngài không cần con nữa sao... Cha... Ngài không cần con nữa sao..."
Âm thanh tan nát cõi lòng của cô bé truyền đến từ phía sau.
Nghe được âm thanh này, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng của Karen cháy lên càng
dữ dội hơn lúc trước.
Anh thậm chí rất muốn xoay người, trực tiếp bóp chết cô bé này!
Không, là hủy diệt nó, triệt để hủy diệt nó!
Lúc này, một hàng cú mèo trên lan can của tòa thành kia bắt đầu hát lên âm điệu
của nhạc thiếu nhi, nhưng khúc nhạc thiếu nhi vốn dĩ đang vui nhộn và thoải
mái, bây giờ nghe vào tai lại mang theo một sự âm trầm quỷ dị không thể tả.
Đám cú mèo vừa ca hát vừa lộ ra nụ cười ở trên mặt, mặt của bọn nó vốn là có
chút giống với mặt người, sau khi lộ ra nụ cười trên mặt, tựa như là lớp da mặt
cứng đờ của từng con rối.
Cũng may mắn Karen nghe không hiểu ngôn ngữ mà cú mèo ca hát, thật ra cái
này chủ đề của khúc nhạc thiếu nhi này là quan hệ của cha và con, biểu hiện ra
chính là tình cảm cha con.
"Cha, ngài không thể rời bỏ con, không thể rời bỏ con, con không muốn ngài đi,
con không muốn ngài đi!"
Âm thanh của cô bé trở nên kiên định.
Karen vẫn luôn kiên trì quay lưng về phía cô bé, nhịn không được siết chặt hai
nắm đấm, biểu lộ trên gương mặt cũng trở nên vô cùng méo mó, anh đang kiềm
chế, kiềm chế loại xúc động muốn xoay người tiến hành một màn hủy diệt thảm
thiết.
"Karen... Cậu tỉnh lại đi... Karen... Karen tỉnh đi... Đừng có làm ta sợ mà..."
Âm thanh của Pall vang lên từ đáy lòng của Karen, sau đó rất nhanh lại biến
mất.
Nhưng âm thanh của cô trong lúc này lại khiến cho Karen đột nhiên tỉnh táo.
Karen bắt đầu cảm thấy khó hiểu về sự phẫn nộ trong lòng của mình.
"Vì sao lại như thế này?"
Cho dù đây là Ankara, tại sao mình lại hận cô ta đến như vậy?
Còn có cảm giác cuồng loạn muốn hủy diệt cô ta này, là xuất hiện từ đâu?
Chả lẽ là ảnh hưởng trái chiều mà Con Mắt Ám Nguyệt mang đến cho mình
sao?
Không, không có khả năng, ảnh hưởng trái chiều của nó đối với mình cũng
không có khả năng lớn như thế.
"Cha... Cha... Không nên rời bỏ con... Van cầu ngài đừng rời bỏ con..."
Bé gái tựa như là lấy dũng khí, ôm chặt Karen từ phía sau một lần nữa.
Cơ thể của Karen bắt đầu run rẩy, sự xúc động muốn hủy diệt kia giống như là
xương sọ của mình bị người cạy mở ra rồi điên cuồng đổ đầy rượu Whisky vào
trong, gần như che phủ toàn bộ lý tính của mình.
Tựa như là... Cơn nghiện đói lại bắt đầu xuất hiện.
Karen bỗng nhiên ngẩng đầu,
Cơn nghiện đói!
Cũng điên cuồng, cũng tương tự không thể khống chế, cũng dẫn dắt ra khát
vọng từ trong lòng mình!
Loại cảm giác này thật tương tự, cứ ngỡ như chỉ thay đổi một lớp da ở bên
ngoài.
Karen mở lòng bàn tay của mình ra, một chùm lửa Ánh Sáng xuất hiện, sau đó
Karen từ từ đưa bàn tay, dán lên trên lồng ngực của mình.
Ngọn lửa Ánh Sáng, thiêu đốt linh hồn!
"A..."
Karen phát ra một tiếng rên lên, mặc dù loại hành vị này cũng khiến cho Karen
tăng cường giới hạn chịu đau của mình, nhưng cũng không có nghĩa là thật sự
đã hết đau, trên thực tế, nó vẫn là hình phạt tra tấn khó có thể tượng tượng được
trên cõi đời này.
"A a a a!!!!!!"
Nhưng mà chuyện làm Karen không có nghĩ tới đó là cô bé vốn đang ôm eo của
mình, lại phát ra tiếng kêu thảm thiết hơn mình vô số lần, cái tiếng kêu thảm
thiết này gần như đã đâm rách màng nhĩ Karen, để linh hồn của anh xuất hiện
cảm giác bị xé toạc.
Mà khi cô bé này bắt đầu kêu lên thảm thiết, cảm giác xúc động muốn hủy diệt
cô bé trong lòng của Karen cũng nhạt bớt đi.
Rốt cuộc, Karen quyết định xoay người, quay đầu, lần thứ nhất, nhìn về phía cô
bé này.
Dung mạo của cô bé rất tinh xảo, tinh xảo giống như bước ra từ trong bức tranh
vậy.
Trên thực tế, cô bé và hình tượng mà Karen nhận biết bên trong tranh vẽ tường
giống nhau như đúc, đây thật sự là Ankara lúc còn nhỏ từng xuất hiện trong
tranh vẽ tường của Trật Tự Thần Giáo.
Trong tranh vẽ tường của những Thần Giáo khác, tỷ lệ trẻ em xuất hiện cũng
không thấp, thường thường là lấy hình tượng hồn nhiên ngây thơ mà xuất hiện,
vì tô đậm ra không khí "Hòa ái" và "Thân thiết" mà Thần Giáo muốn tuyên
truyền;
Trong tranh vẽ tường của Trật Tự Thần Giáo, tỉ lệ xuất hiện của trẻ con rất thấp,
hình tượng kinh điển nhất chính là Ankara, con gái của Thần Trật Tự, nhưng
hình tượng lúc còn nhỏ cũng không ngây thơ, hình tượng được thể hiện chính là
một sự nghiêm cẩn mà Trật Tự Thần Giáo theo đuổi, vừa nhìn thì biết là con cái
của kiểu gia đình rất có giáo dưỡng cực kỳ có quy tắc.
Lúc này Ankara trước mặt Karen, ôm đầu, phát ra tiếng thét, ngươi có thể cảm
động lây với sự đau khổ của cô bé.
Karen dời ngọn lửa Ánh Sáng khỏi lồng ngực của mình, tiếng thét chói tai của
Ankara dần dần ngừng lại.
Cô bé ngẩng đầu, nhìn về phía Karen lần nữa.
Karen lại đưa ngọn lửa Ánh Sáng đến gần lồng ngực của mình.
"A a a!!!"
Ankara phát ra tiếng thét.
Cô ta đang gánh chịu sự đau đớn của mình?
Không, không chỉ là như thế này.
Karen lại dời ngọn lửa Ánh Sáng đi, Ankara yên tĩnh trở lại, trong ánh mắt cô
bé nhìn về phía Karen, không có hận thù, vẫn là sự sùng bái và yêu thích của
con gái dành cho cha.
"Cha, ôm một cái!"
Ankara giơ tay cánh tay lên, đối mặt với một cô bé như thế này, ngươi rất khó
để không sinh ra cảm giác yêu thích đối với nó.
Đứa trẻ thế này, lúc ngươi nói cho nó biết khi ngồi xe lửa không thể ồn ào ầm ĩ,
nó sẽ yên lặng ngồi trên ghế, cho dù nhìn thấy những đứa trẻ xung quanh đang
ngồi điên cuồng la hét ầm ĩ, nó cũng sẽ không có chút ý nghĩ nào muốn gia
nhập theo cùng.
Karen hít sâu một hơi, giang hai cánh tay của mình ra.
Anh không phải bị hình tượng và khí chất đáng yêu của cô bé ảnh hưởng, mà là
muốn làm một thí nghiệm, mình là người thí nghiệm, đồng thời, mình cũng là
vật thí nghiệm.