"Hì hì."
Sau khi trông thấy Karen đáp lại, Ankara lộ ra nụ cười ngọt ngào, sau đó chạy
chậm tới, ôm lấy eo Karen, đặt mặt mình trên bụng của anh.
Chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, cảm giác muốn hủy diệt kia trong lòng của Karen
lại nhanh chóng che lấp lý trí, trong ánh mắt của Karen cũng xuất hiện màu đỏ,
hai cánh tay ôm cô bé không có khép lại mà là vô thức dời đến trên cổ của cô
bé.
"Cha, ngài thật tốt, chúng ta mãi mãi cũng không muốn tách rơi, vĩnh viễn."
Âm thanh thân thiết đến từ "Con gái", vốn phải là âm thanh tốt đẹp nhất đối với
người làm cha, nhưng bây giờ, lại giống như là từng phát búa tạ nặng nề, đập dữ
dội vào trên ngực của Karen, khiến cho anh sinh ra xúc động mãnh liệt hơn,
muốn hủy diệt cô bé.
Karen ngưng tụ ra một ngọn lửa Ánh Sáng một lần nữa, nhét nó vào trong ngực
mình.
"A..."
"A a a!!!"
Tình huống giống như lúc trước lại xuất hiện, đầu tiên là mình phát ra tiếng kêu
rên đau đớn, ngay sau đó thì tiếng kêu thảm thiết hơn phát ra từ trong miệng của
Ankara.
Đợi đến sau khi Ankara kêu lên, cảm xúc phẫn nộ và xúc động trong lòng
Karen lập tức hạ thấp xuống, cả người cũng tỉnh táo lại.
Nhưng Ankara lần này chỉ là ôm chặt Karen, không có buông tay, bất kể cô bé
có đau đớn bao nhiêu.
Karen kinh ngạc nhìn hỏi: "Ngươi rốt cuộc... Là ai?"
Ankara không có trả lời, vẫn còn đang tiếp tục thét lên.
Karen chuyển ngọn lửa Ánh Sáng ra khỏi cơ thể của mình, Ankara yên tĩnh trở
lại, nhưng cảm giác phẫn nộ kia trong lòng của Karen vào lúc này lại dấy lên
một lần nữa.
"Ngươi rốt cuộc... Là ai!"
Karen phát ra một tiếng gầm nhẹ, đưa tay đẩy cái cô bé đang ôm mình ra.
Hai người tách rời.
Điều khác biệt chính là, Ankara đứng ở nơi đó, mà bản thân Karen thì bay ra
ngoài rất rất xa, đập mạnh xuống dưới đất.
Ankara giang hai cánh tay ra lần nữa, muốn tìm kiếm Karen, nhưng giữa hai
người vốn dĩ chỉ cách xa mấy chục mét, Ankara vẫn đang chạy, nhưng không
thể chạy đến trước mặt của Karen
Karen ngồi dưới đất, có chút mê mang mà duỗi tay ra, trong tầm mắt của anh
giống như là xuất hiện một vách ngăn.
Mảnh vỡ kí ức, đây là mảnh vỡ kí ức, Karen có thể rõ ràng cảm giác được mình
đã tiến vào trong một trạng thái như thế.
Tất cả những điều bất hợp lý lúc trước vào lúc này cũng đã trở nên hợp lý,
nhưng giai đoạn đặc thù ngay từ đầu kia là chuyện gì, đó có vẻ như... Có nguồn
gốc với mình?
Ankara vẫn đang khóc, chỉ có điều không còn là thét lên, mà là khóc rất đau
lòng, cô vẫn đang tìm cha của mình, nhưng từ đầu đến cuối lại không chạm đến.
Ở bên người của cô, những đám động vật nhỏ đáng yêu kia dần dần vây xung
quanh, bắt đầu tiến hành an ủi.
Đây vốn nên là một cảnh tượng rất ấm áp, người cha không ở nhà, cô bé nhớ
cha, đang khóc, bên người có nhiều động vật nhỏ đáng yêu như vậy tới làm bạn
cùng với cô bé;
Nhưng bên phía Karen đang đứng xem, tất cả đều lộ ra vẻ không hài hòa.
Bởi vì Ankara đang khóc, không phải những này con thú nhỏ đáng yêu và hoàn
cảnh như trong truyện cổ tích này có khả năng bù đắp, cô không nên xuất hiện ở
đây, nơi này quả thật rất tươi đẹp, nhưng bố trí ở chỗ này, bản thân vốn như
đang bị cầm tù.
Đây là một cô bé khóc tìm cha, lại không phải là một cô bé có tính cách giống
như trẻ con bình thường, cô bé không muốn cái này.
Đúng lúc này, tầm mắt của Karen bỗng nhiên biến thành màu đen, giống như là
một bức họa, cứ thế mà bị mực nước hắt vào hơn phân nửa, Karen bây giờ chỉ
có thể nhìn thấy vị trí của Ankara.
Cô bé đang ngồi khóc trên bậc thang, bên người có một đám động vật nhỏ làm
bạn.
Màn đen không ngừng tới gần cô bé;
Cô mờ mịt ngẩng đầu, nhìn về phía trước, sau đó dùng sức lau đi nước mắt của
mình, trên mặt xuất hiện nụ cười:
"Hì hì, cha, cha!"
"Con khóc?"
Âm thanh của một người đàn ông truyền ra, khi âm thanh của hắn ta xuất hiện,
gần như khiến cho đoạn ký ức này run rẩy dữ dội, một sức mạnh vô hình đang
đẩy Karen ra ngoài.
Vốn dĩ, đây là kết quả mà Karen mong muốn, anh không muốn đi nhìn trộm bí
mật, nhưng bây giờ, Karen lựa chọn gượng ép chống lại lực đẩy này, anh muốn
ở lại, muốn xem tiếp!
Bởi vì một màn kế tiếp, rất có thể sẽ có liên quan đến anh, sẽ dính đến... Cơn
nghiện đói!
"Là do Ankara không ngoan, Ankara không nên khóc, Ankara không nên khóc,
nhưng cha không có ở đây, Ankara nhớ cha rồi, rất nhớ rất nhớ..."
"Con là đang nhớ ta sao?"
"Đúng vậy, cha, con rất nhớ ngài."
"Con đang nhớ ta sao, bảo bối của ta."
"Đương nhiên rồi, Ankara nhớ cha."
"Con đang đói bụng phải không?"
"Hì hì, không gạt được cha, con đói, cha dẫn con đi ăn có được không."
Ankara duỗi hai tay ra, muốn đi ôm cái màn đen trước mắt mà Karen không
nhìn thấy, ở trong đó, hẳn là Thần Trật Tự đang đứng.
Nhưng vào lúc này, Karen trông thấy kia từ bên trong cái màn đen kia, vươn ra
một cái tay, bên trên cái tay kia, có kẹp một phiếu tên sách.
Sau khi trông thấy phiếu tên sách, Ankara dừng động tác ôm lại, ánh mắt ngược
lại nhìn chằm chặp vào phiếu tên sách này, nuốt ngụm nước miếng.
"Bảo bối của ta, nghĩ kỹ chuẩn bị ăn người nào chưa?"
Ankara có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn về phía cha mình, giống như là
một cái đứa bé ngại ngùng cẩn thận che dấu ước muốn trong lòng của mình.
"Dạ rồi."
"Vậy thì viết lên tên của hắn đi, sau đó, hắn sẽ xuất hiện ở trên bàn ăn của con."
"Được rồi, cha, hì hì."
Bên trong thần thoại tự thuật Ánh Sáng Trật Tự có ghi chép, Ankara là con gái
của Thần Trật Tự, về sau bởi vì trái với trật tự mà bị Thần Trật Tự ném vào
miệng hung thú, trở thành ánh sáng cho Trật Tự.
Hình ảnh trong tranh vẽ, Ankara rơi vào trong miệng hung thú, cơ thể vỡ nát.
Khách sạn lớn nhất của Trật Tự Thần Giáo ở đại khu thành phố York, gọi là
khách sạn Ankara, tầng cao nhất là khu lưu niệm Ankara, trong nội bộ của Trật
Tự Thần Giáo, Ankara vẫn luôn không phải một hình tượng mặt trái, cô ta càng
giống như là một "Vật hi sinh" vì để thuyết minh cho tình thần của Trật Tự, cô
ta hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, từ trên khía cạnh tượng trưng mà nói,
cô ta còn có thể xem như vĩ đại.
Con mắt của Karen lúc này trừng lớn lớn, bởi vì anh ý thức được một sự thật,
cái sự thật này gần như lật đổ tất cả miêu tả của thần thoại tự thuật đối với
Ankara:
Thì ra Thần Trật Tự ném con gái của mình vào trong miệng hung thú, có lẽ
cũng không phải là vì thành tựu Ánh Sáng Trật Tự, mà là hắn chỉ đơn giản là
muốn hủy diệt con gái của mình.
Bởi vì, Ankara thật ra là cơn nghiện đói mà Thần Trật Tự tách ra từ sâu trong
linh hồn của mình!