Số 13 Phố Mink

Chương 1942

Tin tức thứ ba thật ra cũng chỉ là tin tức nhỏ, nhưng ở trong mắt Karen, cũng rất

quan trọng, bởi vì nó giới thiệu đến hai người bình thường là John. Rotini và

Koma. Luther, đây cũng không phải là lần thứ nhất mà Tuần Báo Trật Tự nhắc

đến hai người này.

Karen càng biết được rằng Trật Tự Thần Giáo và Nguyên Lý Thần Giáo có vẻ

đang liên thủ để tiến hành một loại thí nghiệm "Tạo thần" nào đó, hai người này

là điểm mấu chốt.

Bên trong người bảo vệ của Luther, có thần quan Trật Tự, như vậy bên cạnh vị

thị trưởng John này, chắc là cũng sẽ không ngoại lệ.

Marvalho đã từng ám chỉ với mình, ban lãnh đạo cao tầng của Thần Giáo trong

một số phương diện có thể càng cấp tiến và to gan hơn so với trong tưởng tượng

của mình.

Thật ra Karen vẫn luôn biết đến điều này, Trật Tự Thần Giáo giữ lại ý thức tư

duy của Ranedal, cấm kỵ mà ngay cả Thần cũng không dám đụng vào - Thời

Gian, Trật Tự Thần Giáo lại dám tiến hành khởi xướng nghiên cứu nó!

Lúc trước mình trêu chọc Bích Thần Giáo là một đám điên, nhưng kẻ điên thật

sự, thường thường có thể để ngươi cảm thấy hắn ta là một người bình thường.

Sau khi xem xong, Karen bắt đầu chú ý đến các tờ báo khác, tờ báo quá mang

tính chất chính phủ của Thần Giáo thì không xem, chủ yếu là xem những tờ

nghiêng về giải trí.

Không thể không nói, xem như trong giới tín đồ và thần quan của giáo hội, cũng

không thể loại trừ được mưu cầu danh lợi và thế nhân đàm tiếu, tin tức vỉa hè

trong giới giáo hội so với trong giới giải trí thế tục còn đặc sắc hơn biết bao lần,

chính Karen cũng xem đến nỗi có chút mê mẩn.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, Richard gõ cửa, bắt đầu mang cơm trưa vào.

Bởi vì 12 giờ sẽ mở đại hội biểu dương, cho nên cơm trưa tự biết phải dùng

trước.

Nhà ăn trong tòa nhà đã khôi phục hoạt động, nhưng rất nhiều người vẫn quen

với việc mua cơm ở ngoài mang vào ăn.

Lúc Richard đặt cơm trưa xuống chuẩn bị rời đi, Karen mở miệng gọi cậu ta lại:

"Gọi Philomena vào, chúng ta cùng nhau ăn ở đây."

"Được rồi, chủ nhiệm, hà hà."

Philomena bưng lấy sáu phần cơm hộp của mình vào phòng.

Richard nhích một cái ghế đến, để cô ngồi xuống.

Thật ra, Philomena càng muốn ngồi ở bên ngoài để ăn, cô có thể ung dung

không quan tâm đến tất cả những người khác, nhưng ở trước mặt Karen, cô sẽ

có áp lực, mà loại áp lực này sẽ ảnh hưởng đến sự thèm ăn của cô.

Sau khi Karen ăn được một nửa cũng có chút không ăn thêm được, chắc là do

bữa sáng ăn hơi nhiều một chút.

Mà Philomena ngồi ở đối diện, bởi vì câu nệ, mới vừa lúc ăn xong phần cơm

hộp thứ tư.

Karen chỉ chỉ Philomena, nói với Richard: "Về sau nếu tiện mà nói, dẫn

Philomena mang đến nhà cậu ăn cơm, nếm thử tài nấu nướng của bà nội cậu."

"Tốt, không có vấn đề, anh cũng đi cùng đi, Karen?"

"Ừm, được." Karen nhẹ gật đầu.

Anh ngược lại cũng không nghĩ đến chuyện tác hợp Richard và Philomena, dù

gì thì mình cũng không rảnh rỗi đến tình trạng mà nhàm chán đi thắt dây tơ

hồng cho bọn họ.

Chỉ bởi vì là sáng nay từ bên trong giọng điệu của phu nhân Đường Lệ thì

Karen đã nhận ra được một vài thứ, đừng nhìn bà ngoại mình đang nhạo báng

cô gái nhà Filsher lượng cơm ăn kinh người sẽ ăn sập nhà chồng, nếu như bà ấy

bây giờ thật sự tiếp tục chán ghét nhà Filsher nói, ngay cả nhắc đến thì bà ấy

cũng chẳng thèm nhắc.

Karen cảm thấy, bà ngoại có chút tâm tư về người thừa kế đối với Philomena,

có thể là là nhìn thấy hình bóng của mình trong quá khứ trên người của

Philomena, hình như có lần ông Deron cũng đã nói, sức ăn trước kia của bà

ngoại cũng rất lớn.

Về phần bản thân Philomena, bởi vì Karen nói cũng sẽ cùng đi, cho nên không

có phản đối đề nghị đến nhà Richard để ăn chực.

Sau bữa cơm trưa, nhìn xem thời gian cũng không còn sớm, Karen chuẩn bị đi

gọi Neo dậy.

Đẩy cửa phòng ra, Neo đã đứng trước bồn rửa mặt.

"A, ngủ ở nơi này thật là thoải mái." Neo ngẩng đầu, vừa nhìn xem mình trong

gương mình vừa nói.

"Đương nhiên, dù gì thì phòng làm việc của ta cũng sẽ không bị dột."

"Ha ha, súc sinh."

"Về sau nếu có cơ hội lời nói, đổi phòng làm việc này lại cho ngài."

"Đổi cho ta?" Neo xoay người nhìn về phía Karen, "Cậu biết đổi văn phòng ở

chỗ này khó bao nhiêu sao, có trời mới biết lần sau trận pháp phòng ngự cần

thay đổi phải đến lúc nào, trừ phi chúng ta đi ngụy trang thành tàn dư Ánh Sáng

rồi tấn công phá hổng một lỗ của cái trận pháp này."

"Không cần phiền phức như vậy."

"Không cần phiền phức như vậy?"

"Chờ lần thăng chức sau là được."

"Ừm?"

"Sau khi ta thăng chức thì ngài có thể lại quay lại phòng làm việc của chủ nhiệm

thứ nhất, căn phòng làm việc này là thuộc về ngài."

"Mẹ nó!"

Neo đưa tay ôm bả vai Karen, lại thuận thế ôm lấy cổ Karen, hung ác nói: "Ta

nói này, dù sao cậu cũng thuộc hàng công tử đứng đầu trong Thần Giáo của

chúng ta ngoại trừ Thần tử, cậu có thể thể hiện ra một chút tố chất và nội hàm

của một vị công tử cấp bậc này không?"

"Chả lẽ ta làm không đúng mực trên phương diện nào sao?"

"Ha ha, loại hành vi bắt nạt người tay trắng không bối cảnh lập nghiệp như ta,

cậu không cảm thấy mình cực kỳ hèn hạ và rất thấp kém sao?"

"Trước tiên thì ngài cứ để lộ hình chiếu của Giáo Hoàng điên ra đi, ta muốn

nhìn xem ngài có dám lặp lại câu nói vừa nãy mà không thấy gượng mồm hay

không."

"Đây không phải là thứ nhất mà ta chủ động chọn lựa.
Bình Luận (0)
Comment