Số 13 Phố Mink

Chương 1962

"Đại chủ giáo, để ta đưa ngài trở về đi."

Đối với việc cháu mình sử dụng xưng hô này với mình trong tình huống bây

giờ, Waffron cảm thấy rất hài lòng.

Phải biết rằng đứa cháu trai này của mình lúc trước khi làm việc trong cao ốc

giáo vụ, thường xuyên sẽ lẫn lộn và mơ hồ khi xưng hô với mình, mặc dù mình

đã nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng nó luôn cảm thấy là đang nói đùa, không thật

sự để vào trong lòng.

Waffron từng nói với Karen, đứa cháu trai này của mình trên các phương diện

khác đều không tệ, khuyết điểm lớn nhất, có lẽ là hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ

đến lớn quá mức hậu đãi nên sống quá thoải mái dễ chịu, để cho tính cách của

nó có chút yếu mềm.

Mặc dù bước đầu tiên của hắn nhất định có thể cao hơn rất nhiều so với tín đồ

phổ thông, nhưng đối mặt với những thiên tài thật sự đi ra từ trong những người

bình thường, vậy thì thật sự có chút không đáng để chú ý đến.

Nhưng mà hiện tại rõ ràng có thể cảm giác được, đứa cháu trai này của mình lập

tức trưởng thành, nhưng cái giá phải trả cho sự trưởng thành này, thật sự là quá

đắt đỏ và nặng nề.

"Không quay về."

"Không quay về? Ngài đang muốn trở về cao ốc giáo vụ sao? Ta cảm thấy ngài

cần yêu quý cơ thể của mình một chút."

"Cơ thể của ta bây giờ còn cần thiết phải yêu quý sao?"

Leon đang chuẩn bị phản bác, lại bị Waffron ngắt lời:

"Được thôi, yêu quý, yêu quý, ta có chút đói bụng, ăn cơm ở chỗ này rồi đi, dù

sao thì cũng phải yêu quý cơ thể."

"Được rồi, để ta đi chuẩn bị bữa ăn cho ngài, trên lầu ba có một phòng là phòng

bếp do chủ nhiệm bố trí, ta tự mình làm cho ngài."

"Đừng, đừng, mặc dù ta biết mình sống được không lâu, nhưng còn không vội

vàng đến tình trạng như vậy.

Trong nhà chúng ta chỉ còn lại hai người là cháu cùng ta, nếu như cháu làm bữa

cơm trực tiếp tiễn đưa ông nội mình lên đường, áp lực tâm lý sẽ lớn đến mức

nào."

"A... Phốc!"

Leon muốn nhịn xuống không cười, bởi vì cái chủ đề này thật là có một chút

nặng nề, nhưng hết lần này tới lần khác nhìn xem vẻ mặt của ông nội mình lúc

nói chuyện, cuối cùng vẫn không có thể nhịn được.

Waffron cũng cười, nâng tay mình lên, Leon bước tới đỡ ông.

"Nhớ kỹ, có thể cười là một niềm hạnh phúc, thời điểm nên đau lòng, chúng ta

sẽ đau lòng, thời điểm có thể cười, chúng ta cũng đừng kìm nén. Cố gắng cười

nhiều một chút, mẹ và bà của cháu, ở trên trời thích nhìn thấy cháu cười.

Cháu cũng không thể cứ luôn bày ra khuôn mặt đau khổ, đến lúc đó khi ta đi

gặp bà của cháu, bà của cháu sẽ trách ta không dặn dò cháu cho tốt, về phần mẹ

của cháu, nó cũng không dám phát cáu với ta."

"Được rồi, ông nội."

"Đi đến nhà ăn ở đây mà ăn đi, để cho ta cũng nếm thử bình thường cháu ăn cái

gì."

"Được rồi, cháu dẫn ông đi."

Leon đỡ lấy Waffron đi tới nhà ăn của tòa nhà tổng bộ, bây giờ có không ít

người trong nhà ăn, nhưng khi Đại chủ giáo đi vào, mọi người nhao nhao đứng

dậy hành lễ, lộ ra vẻ vô cùng câu nệ.

Waffron chỉ là mỉm cười gật đầu đáp lại, bởi vì rốt cuộc ông ta không phải cố ý

tới đây thị sát đãi ngộ cơm nước của thần quan Trật Tự, chưa kể, đãi ngộ của

Đòn Roi Kỷ Luật, bây giờ đã dần dần tách biệt khỏi ban quản lý đại khu.

"Ông nội, ngài là ngồi ở đây dùng cơm hay là vào phòng riêng?"

"Đi vào phòng riêng đi, nói chuyện thuận tiện một chút."

"Được rồi, ông nội."

Leon đưa vào Waffron trong phòng riêng, để ông ấy ngồi xuống, sau đó đi lấy

đồ ăn, không bao lâu sau đã bưng tới hai phần đồ ăn.

Waffron cầm lấy bát đĩa, bắt đầu dùng cơm, thỉnh thoảng đưa mấy miếng thịt

viên và cá vào trong đĩa của cháu mình.

Leon cũng không từ chối, đều cười rồi ăn hết.

Waffron muốn ăn cũng không ăn được, hoặc là nói hiện tại ông ta vốn là không

cách nào ăn quá nhiều, cho nên sau khi ăn một hồi, ông ấy buông bát đĩa xuống,

ngồi ở bên trong kia, yên tĩnh mà nhìn cháu trai mình ăn.

Thật ra không khí trong nhà mình vẫn luôn rất tốt, quan hệ người trong nhà

cũng rất hòa hợp.

Nhưng ngay cả như vậy, trong lòng Waffron vẫn có chút hối hận như cũ, hối

hận mình lúc trước khi mình đang hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, không có

cẩn thận dùng bánh mì lau sạch nước canh trong bát rồi đưa vào bên trong

miệng để thưởng thức hương vị của nó.

Con người, chính là như vậy, đợi đến khi tất cả mọi thứ đều hoàn toàn mất đi,

mới thật sự có thể hiểu được sự quý trọng.

Sau khi Leon ăn xong, lấy bát đĩa đi, lại bưng hai đĩa đựng trái cây trở về, phía

trên đều có cắm cây tăm, cậu ta nhớ kỹ ông nội từng nói, ở trong đây tiện nói

chuyện.

Waffron cầm lấy một quả nho, đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt vuốt.

Leon hỏi: "Ông nội, sự việc hôm nay sẽ náo động rất lớn sao?"

"Vốn dĩ vấn đề cũng không lớn, cùng lắm thì để chủ nhiệm của cháu chịu trách

nhiệm là xong, sự cố cũng sẽ lắng lại thôi; nhưng bây giờ, thêm một màn kịch

này, để sự việc trở nên phức tạp hơn, cũng trở nên nghiêm trọng hơn."

"Sẽ gây nên cuộc phân tranh giữa Đòn Roi Kỷ Luật và ban quản lý đại khu một

lần nữa?"

Waffron lắc đầu, nói: "Không chỉ là như thế, khi xé rách da mặt xuống, tính chất

của chuyện này cũng thay đổi, bất kể là quyền lực hay là danh vọng của vị Đại

tế tự bây giờ so sánh với Đại tế tự tiền nhiệm thì đều lớn hơn rất nhiều, nhưng

ông ta càng thêm cường thế vậy thì những âm thanh phản đối chịu sự áp chế của

ông ta tự nhiên cũng sẽ càng lớn.

Hiện tại, vốn sau khi một vòng đối kháng lớn kết thúc, tất cả mọi người ở trong

một thời kỳ tương đối yên tĩnh, cho nên nếu như ở thời điểm này ném một viên

đá xuống dưới hồ, rất dễ dàng khiến cho tất cả con cá đang ở phía dưới bắt đầu

sợ hãi."

"Nghiêm trọng như vậy sao..."

"Thật ra đây vẫn chỉ là dự đoán bảo thủ của ta mà thôi, hồi trước lúc bộ môn

của cháu kéo ngã nhà Naton, vẫn chỉ là mâu thuẫn trong việc tái phân chia

quyền lực giữa Đòn Roi Kỷ Luật và ban quản lý đại khu, lần này, ý nghĩa chắc

sẽ được mở rộng là Phái Cách tân của Đại tế tự phía sau Đòn Roi Kỷ Luật tuyên

chiến với Phái Thủ cựu.

Cho nên, đừng nhìn thấy lúc Trưởng khu và các bộ trưởng của cháu khi tan họp

nhìn giống như không có việc gì cả, tất cả đều là giả vờ, bây giờ trong lòng của

bọn hắn chắc chắn đang vô cùng bối rối.

Đoán chừng, lúc chúng ta vừa mới dùng cơm, bọn hắn đang ở trong phòng làm

việc của mình tiến hành báo cáo và xin chỉ thị từ người ở cấp trên, a không, nói

như vậy có chút không chính xác, phải là thỉnh tội mới đúng.

Bởi vì, bọn hắn không cẩn thận làm lớn việc này ra."
Bình Luận (0)
Comment