Số 13 Phố Mink

Chương 1967

Anita, cái người của tộc Thủ Mộ kia, cô ta đến tìm mình làm cái gì?

Karen từ trên giường ngồi dậy, thay thần bào, đi ra khỏi phòng trong.

Richard đang xoa xoa tay, vẻ mặt nhiều chuyện trông chờ: "Karen, Anita kia là

ai vậy, anh yên tâm, ta sẽ không nói cho vị hôn thê của anh đâu, haha."

Nói thật, nếu như cái tên trước mặt không phải là em họ của mình mà nói, nó

bây giờ đã nằm ở trên sàn.

"Một người quen biết."

"Nữ à?"

"Ừm."

"Trong nhà làm cái gì, có cơ hội ta dẫn người đến giúp đỡ một chút."

"Giữ mộ."

Richard: "..."

"Công việc thong thả lắm à, trong đầu óc cậu làm sao còn có tâm trạng nghĩ

những việc này?"

"Vẫn ổn, ta chỉ phụ trách chạy việc con dấu, vội vàng bận rộn, nhưng cũng

không mệt mỏi."

"Memphis đang làm cái gì?"

"Ông ta đang sắp xếp văn kiện."

"Vậy cậu đi thêm một chút, nói là ta bảo, đầu óc của ông ta tương đối đần, cho

cậu đến giúp đỡ."

"Được rồi, không có vấn đề!" Richard hưng phấn ưỡn ngực, cậu ta đã sớm

muốn làm một chút công việc khó cần kỹ thuật, dù chỉ là một chút.

Karen đi ra khỏi tòa nhà tổng bộ, lần này, khi anh rời đi phạm vi trận pháp

phòng ngự bao trùm, rõ ràng phát giác được đằng sau có người đang đi theo

mình.

Cái người kia dùng thủ đoạn che giấu rất khéo léo, nhưng trên người Karen

mang theo viên đá quý màu xanh lam mà Neo vừa đưa cho, trong thời gian ngắn

cảm ứng được còn có một người bước ra khỏi cửa của tòa nhà tổng bộ cùng với

mình, mình lại không trông thấy bên cạnh có người thứ hai, nên rất rõ ràng.

Karen đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, móc từ trong túi ra gói thuốc lá, rút

một điếu, châm lửa.

Karen bây giờ, ngoại trừ cái loại thuốc lá thơm của Lôi Đình Thần Giáo kia,

bình thường rất ít hút thuốc lá, ngẫu hứng hút một điếu thì cũng chỉ hút một hai

hơi rồi vứt, nhưng lần này, anh từ từ hút xong điếu thuốc này, còn để một đống

tàn thuốc rơi xuống bên cạnh, đồng thời ném đầu lọc thuốc lá vào dưới chân,

dùng giày giẫm lên.

Đây là một lời cảnh cáo, cảnh cáo đối phương không cần đi theo nữa mình, nếu

không tự gánh chịu hậu quả.

Giáo hội là một nơi phân chia giai cấp nghiêm cẩn, ví dụ rõ ràng nhất là, cách

xa hơn một chút khoảng cách, nếu như cấp trên đang nói chuyện mà nói, cho dù

bọn họ không có bố trí một kết giới ngăn cách để tiện nói chuyện thì người

xung quanh cũng không dám đi tiến hành dò xét, ngược lại sẽ cố gắng tránh đi,

sợ bị hiểu lầm là một sự mạo phạm.

Bây giờ tên kia muốn theo dõi mình, đã là một sự mạo phạm cấp độ cao hơn,

cho hắn một lời cảnh cáo, nếu như không có chừng có mực, như vậy... Tự gánh

lấy hậu quả.

Karen tiếp tục đi ra ngoài, bởi vì biết có thể sẽ có người theo dõi mình, cho nên

Karen trên đường để tán lạc rất nhiều năng lượng linh tính ra ngoài, bọn chúng

ở lại bên trong vũng nước đọng trên đường, ở lại bên trong không khí, ở lại bốn

phía xung quanh Karen.

Đây là một loại phương pháp dò xét cực kì xa xỉ, nhưng hết lần này tới lần

khác, nó lại đơn giản và có hiệu suất cao nhất, đương nhiên, điều kiện tiên quyết

là năng lượng linh tính của ngươi đủ để chống chịu sự lãng phí này.

Sau khi đi được một quãng Karen phát giác được, cái người kia, còn đang theo

dõi mình.

Hai mắt Karen nhắm nghiền, hít một hơi vào, lại từ từ phun ra.

Lúc trước trong nhà mình mới bị sát thủ tới cửa, vì thế một thuộc hạ chết, bây

giờ vốn là thời kỳ mà mình mẫn cảm nhất; hôm nay trong đại hội biểu dương lại

phát sinh sự việc mình bị cấp trên đâm sau lưng, trong bụng toàn là lửa giận

đang cháy;

Trong loại tình huống này, mình còn có thể cố gắng nhắc nhở đối phương không

nên quá đáng, đã là sự nhường nhịn rất lớn, nếu đối phương không muốn, vậy

thật sự phải xin lỗi dù biết rằng ngươi là người của Trật Tự Thần Giáo, vậy thì

càng phải biết chuyện gì không thể làm, hoặc nói rằng có năng lực để bản thân

không bị phát hiện, giống như mình và Neo vậy, hoặc là, làm việc bị phát hiện,

thì chuẩn bị xong để đối mặt với hậu quả.

Bởi vì đối phương đang theo dõi điều tra mình, chỉ là suy đoán của bản thân,

cũng có khả năng, đối phương là muốn đến ám sát mình.

Đi ngang qua cửa sổ của quán cà phê kia, Karen trông thấy Anita ngồi ở bên

trong, trước mặt đặt một ly cà phê, và một quả cầu trắng nhung giống như găng

tay.

Anita đưa ánh mắt nhìn về phía Karen, Karen giơ tay sờ lên cái mũi của mình,

lúc buông xuống, nhẹ nhàng quét ngang vị trí cằm của mình.

Sau đó, Karen không vội vã đi vào quán cà phê, mà là cứ như vậy mà bước

ngang qua cửa quán.

Tiếp tục đi dọc theo con đường phía trước, sau đó rẽ vào một cái ngõ nhỏ, chờ

sau khi Karen đi ra khỏi ngõ nhỏ, dừng bước lại, đứng ngay tại chỗ.

Chỉ chốc lát, Anita bước ra từ trong bóng tối của ngõ nhỏ, trên vai khiêng một

người đàn ông, không có mặc thần bào mà là một bộ áo khoác màu xám.

Karen nhìn lướt qua, nói: "Tại sao ngươi lại trực tiếp giết hắn."

Anita: "..."

Cô ta rất tức giận, bởi vì cô ta thật sự chưa thấy qua một người có thể sử dụng

vẻ mặt bình tĩnh như vậy để nói ra một lời vô sỉ đến thế.

"Là ngươi làm động tác tay với ta!" Anita nói.

"Có à, đó là do cổ của ta ngứa."

Anita: "..."

Karen đưa tay sờ lên người theo dõi này một chút.

"Chết rồi, không cứu nổi, ta ra tay rất nặng."

"Ta chỉ kiểm tra một chút năng lượng linh tính có còn giữ lại hay không."

"Ta không có thanh tẩy, để cho ngươi tiến hành thức tỉnh để thẩm vấn, đương

nhiên, nếu như ngươi không có ý định thức tỉnh thẩm vấn mà nói, cho ta chút

thời gian, ta đem cái thi thể này đi xử lý. Ngươi cũng biết, hoàn cảnh nơi này

đặc thù."

"Không cần, trực tiếp ném vào thùng rác là được."

"Sẽ bị phát hiện."

"Vốn là muốn để bọn hắn phát hiện."

Karen mím môi, tiếp tục nói:

"Để bọn hắn phát hiện, ta không dễ chọc."
Bình Luận (0)
Comment