Số 13 Phố Mink

Chương 1968

Phố ăn vặt của thành phố York vào buổi chiều là một "Phong cảnh âm u".

Trên thực tế, phố ăn vặt ở thành phố nào cũng có, nhưng phố ăn vặt của đại khu

Dinger trên cơ bản đều là bối cảnh ban ngày phối hợp với trời xanh mây trắng

và biển cả, mà phố ăn vặt của thành phố York chỉ thích hợp với sự ồn ào lạnh

lẽo ban đêm cùng với vẻ dơ dáy bẩn thỉu.

Quan niệm mà các tác phẩm văn học truyền hình điện ảnh mang đến tạo nên

ảnh hưởng vô cùng to lớn, rất nhiều thành thị ven biển trứ danh ở đại khu

Dinger cứ như được sinh ra là để kể lên những câu chuyện tình yêu, mà sắc điệu

của thành phố York chỉ thích hợp với những cảnh phim chính trị hoàng cung

lạnh lẽo và đầy máu tanh;

Rất nhiều tác giả lúc biên kịch và thiết kế kịch bản gián điệp và đặc công thì

thích hợp truyền tin tình báo ở trên phố ăn vặt của thành phố York, cứ ngỡ rằng

cơ quan đầu não thu thập tình báo tình báo chỉ cần cúi đầu xuống dùng đầu lưỡi

liếm phong bì thư, sau khi liếm ra được vị của tương thì mới có thể xác định cái

bức thư tình báo này là chính thống.

Tầng lớp thượng lưu của Wien thật ra cũng đã sớm chú ý tới điều này, nhưng ở

hơn hai mươi năm trước đã có một vị bộ trưởng văn hóa từng nói:

"Chỉ cần đế quốc tiếp tục phổ biến chính sách văn hóa thực dân ở thuộc địa, như

vậy sau ba mươi năm, năm mươi năm, thậm chí là một trăm năm hai trăm năm

về sau, dù là đến lúc đó quân đội đế quốc không cách nào tiếp tục trú đóng ở

trên một vài thuộc địa, nhưng người bên trong thuộc địa đó... nghe được tin tức

"Vua" của chúng ta băng hà, bọn họ thậm chí còn bi thương hơn người Wien

chúng ta nhiều lần."

Karen chọn một quầy hàng tương đối hẻo lánh, bán món chính là cơm chiên,

đây là phương thức tốt nhất mà anh có thể nghĩ đến để thoát khỏi món tương

của Wien.

Đương nhiên, giới hạn trên việc thoát ly tiếp xúc mà không phải rời xa, bởi vì

tương giống như là "Dưa muối" vậy, nó dùng để ăn kèm, nếu như ngươi từ chối

nó thì chỉ có thể ăn cơm chiên.

"Hai phần cơm chiên."

"Được rồi thưa ngài, ngài chờ một lát."

Karen quay đầu lại nhìn về phía Anita đi theo mình tới đây, phát hiện trên mặt

của người phụ nữ này không có tỏa ra vẻ bất mãn với hoàn cảnh thiếu sáng sủa

này, ngược lại lộ ra vẻ cực kỳ hưởng thụ.

Thậm chí, cô ta còn đang không ngừng chủ động há to miệng mà hô hấp, cực kỳ

giống với mấy đứa bé không hiểu chuyện mà thấy khói đuôi ô tô dễ ngửi.

Anita thấy Karen quay đầu lại, mở miệng nói ∶ "Từ khi ta đến Wien, ta cảm thấy

tương của Wien, là một trong những hương vị đặc sắc và dồi dào nhất trên đời

này, không, có một không hai, là duy nhất, ngươi cảm thấy thế nào "

Karen nhẹ gật đầu, nói: "A, đương nhiên, ta cũng cho rằng như vậy."

Ông chủ của quầy cơm chiên là một người đàn ông trung niên đầu trọc, nghe

thấy đoạn đối thoại này, lập tức cười nói ∶ "Cái này không có vấn đề, có thể trực

tiếp bỏ thêm tương vào bên trong cơm chiên, đến lúc đó … "

"Không cần." Karen lập tức từ chối, "Như vậy sẽ phá hư hương vị riêng của

cơm chiên và tương."

"Ngài nói đúng!"

Ông chủ biểu thị tán thưởng với sự chuyên nghiệp của Karen, "Vậy chờ sau khi

chiên xong thì tự mình thêm vào."

Ông chủ bắt đầu làm cơm chiên, sau đó Karen phát hiện mình sai, anh vốn cho

là lựa chọn cơm chiên có thể thoát khỏi sự chi phối đến từ tương của Wien,

không nghĩ tới lại lọt vào một cái vòng xoáy khác.

Trong toàn bộ quá trình chiên cơm, có thể dùng tay thì ông chủ sẽ tuyệt đối

không dùng công cụ nấu nướng, không thích hợp dùng tay lắm thì cũng vẫn lựa

chọn dùng tay như cũ, các loại gia vị từ đầu ngón tay chảy tràn xuống, để Karen

nhìn thấy, tâm lý không khỏi sinh ra một chút cảm giác khó chịu.

Nhất là đến lúc cuối cùng chuẩn bị thêm muối ăn, Karen thật muốn nhắc nhở

ông chủ không cần phải bỏ thêm, bởi vì mồ hôi trên bàn tay và cánh tay của

ngươi cũng đã cung cấp đủ vị mặn cho phần cơm chiên này. Hai phần cơm

chiên vẫn bưng ra cùng với một bát tương.

Karen và Anita ngồi xuống trên bàn gần trong cùng nhất, Anita cầm lấy thìa,

trước múc ra một muỗng tương rồi bỏ lên trên cơm, sau đó múc toàn bộ, đưa

vào trong miệng, nhai nuốt.

"Hô..."

"Thật là ngon, tại sao ngươi không ăn "

"A, ban đêm ta ăn hai bát mì, cho nên cũng không đói lắm."

"Thật sao, ta còn tưởng rằng ngươi cố ý dẫn ta tới nơi này là bởi vì ngươi đói

bụng, nhưng mà ta đúng là đói bụng, lúc ngươi ra khỏi tòa nhà tổng bộ, ta vốn

đang chuẩn bị gọi món."

Anita để quả cầu màu trắng lên bàn, nó có vẻ không hứng thú gì đối với cơm

chiên, mà rất là tò mò đi đến trước mặt Karen, làm ra vẻ mặt đáng yêu với

Karen.

Karen không phản ứng lại nó, một phương diện là do tuổi tác tâm lý hiện giờ,

có sức chống cự rất lớn đối với mấy con vật nuôi mềm mềm dễ thương, một

phương diện khác cũng là nguyên nhân chủ yếu là do con mèo nhà mình không

vừa mắt con vật này lắm;

Ừm, mèo nhà mình lúc nhìn người phụ nữ đang ăn cơm chiên trước mặt cũng

không vừa mắt.

Tất cả những này cũng là do Anita từng trào phúng Pall, nói rằng cô ta không

nghĩ ra vì sao Karen lại lựa chọn con vật vô dụng như vậy làm đối tượng để ký

kết khế ước cộng sinh. Lúc ấy Pall thật đúng là bị tức giận đến nỗi cố kìm nén

nước mắt, Kevin còn an ủi rất lâu.

Tuy nói Pall từng bị Siti khi dễ, sau này phải dựa vào Dis ra tay mới trả được

cơn tức năm xưa, nhưng từ một phương diện khác cũng có thể nhìn ra lúc trước

Pall rốt cuộc có vinh quang đến dường nào, Trưởng Lão Thần Điện cũng có thể

là đối tượng thù oán với cô. Con mèo này, thế nhưng là một vị tiểu thư có lòng

tự tôn rất cao.

Quả cầu nhỏ thấy Karen không để ý mình, chủ động nhảy tới trên đầu gối

Karen, muốn chủ động thân mật một chút. Karen cúi đầu xuống, ánh mắt bình

tĩnh nhìn xem nó.

Quả cầu nhỏ sửng sốt một chút, sau đó nhảy xuống đầu gối Karen, giống như

lăn lộn mà quay về tới trên bờ vai của chủ nhân mình.

Anita trấn an vật nuôi của mình một chút, nói với Karen: "Gần đây ngươi thay

đổi rất lớn."

"Chắc là vì còn trẻ."

"Nói việc chính đi."

Anita nói: "Câu nói này hình như phải để ta nói."

"Neo xảy ra chuyện nhưng sao ta không liên lạc được với hắn."

"Vẫn ổn, hắn bây giờ dự định tìm kiếm một chỗ yên tĩnh, chuẩn bị viết sách."

"Tên hầu nam của ngươi, cũng bận rộn nhiều việc?"
Bình Luận (0)
Comment