Cũng không lâu lắm, người phụ nữ lại quay trở về, nhưng lần này bà ta không
tiếp tục cầm cây gậy làm động tác xua gia súc, mà là dẫn mấy người, mang bữa
ăn khuya đến.
Bữa ăn khuya vô cùng thịnh soạn, người phụ nữ tự mình bày đồ ăn ra trước
phòng giam của Neo và Karen, còn rót rượu đỏ.
Sau khi làm xong, người phụ nữ đứng người lên, mở miệng nói: "Ta tên là
Lichel."
Neo vừa cầm lý rượu uống một ngụm vừa đáp lời nói: "Rất hân hạnh được biết
ngươi, Lichel."
Lichel mở lòng bàn tay ra, cây gậy kia xuất hiện lần nữa, nhưng lần này, bà ta
không chút do dự vung mạnh cây gậy lên trán của mình.
"Ầm!"
Sau khi tự vung một cái, trên trán Lichel rịn ra máu tươi.
"Đây là lời xin lỗi, được rồi, gặp lại, ngủ ngon."
Lichel cứ như vậy mà rời đi, mang đến bữa ăn khuya, tự đánh mình ra máu.
"Ha ha ha ha..." Neo nhịn không được mà bật cười, "Bà ta là một kẻ ngu à, ôi,
thật sự là chọc cười ta rồi, cậu cảm thấy thế nào, Karen?"
Karen bưng đĩa, nói:
"Ừm, cùng có đôi khi nhìn ngài cũng giống như vậy đấy."
"Mẹ nó!"
"Hương vị không ngon." Karen lắc đầu, "Là do phòng ăn trong tòa nhà tổng bộ
chuẩn bị."
"A, vậy chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn chứ?" Neo đề nghị.
"Được rồi, chấp nhận một chút đi." Karen lắc đầu, "Đừng hù dọa lão Colla."
"Cũng không biết còn phải lại ngồi trong đây mấy ngày nữa."
"Ngài đã nghĩ kỹ tên cho quyển sách của mình chưa?"
"Còn chưa xong, ta cảm thấy có thể đổi tên sách thành “Vô Đề”, cậu cảm thấy
thế nào?"
"Chẳng ra sao cả, nhưng ta có thể đề nghị ngài bắt đầu viết nội dung trước."
"Vậy cậu có nghĩ rằng tại sao ta lại băn khoăn về cái việc đặt tên sách đến như
vậy không? Không phải vốn bởi vì do ta lười biếng viết nội dung hay sao?"
"A, hóa ra là dạng này."
"Nhưng mà, ta cảm thấy, phía trên cũng sẽ nhanh chóng thống nhất nhận thức,
cái sự kiện này lập tức sẽ được quyết định."
"Kết quả mà Đại chủ giáo dùng cái chết của mình để đổi lấy, ta không cảm thấy
có gì bất ngờ."
"Cậu cảm thấy cậu sẽ được thăng chức à, cho cậu làm bộ trưởng vĩnh viễn?
Làm đến chết luôn?"
"Không biết, nhưng cũng không khác bao nhiêu đâu, nếu như không truy cứu
trách nhiệm mà nói, ta chắc chắn là đã lập công, ít nhất cũng không tồn tại cái
gì gọi là lấy công bù tội, ta cảm thấy mình có lẽ sẽ thay thế vị trí của Bernie, Bộ
trưởng Bộ chấp pháp.
Sau đó, phía trên sẽ gửi xuống một vị Trưởng khu có địa vị và thủ đoạn đều
vượt xa Harry, áp chế ta, khống chế ta, giám sát ta."
"Vậy ta thì sao, ta có thể cùng thăng chức theo à?"
"Phải xem xem ngài đang đứng cùng với ai đã?"
"A, đáng chết, ta suýt nữa quên mất ở phía trên nhìn rằng ta và Bernie đứng
chung một chỗ, ha ha, may mà ta ngồi tù, như vậy có tính là đã xác định thân
phận của ta đối với Bernie hay không?"
"Tính."
Bernie và Harry đều sẽ bị giáng tội, bởi vì bọn hắn phạm sai lầm, cho nên tương
ứng, người bị Bernie trừng phạt, sẽ không phải là người của hắn, mà người phản
đối hắn sẽ được khen ngợi.
Cái này thật giống như là giết sói để xác nhận thân phận đồng đội, không đúng,
Neo vốn chính là sói.
"Lần này Bộ trưởng chắc chắc sẽ ít đi rất nhiều, ta có thể lấy một chỗ không?"
"Hẳn là có thể, nếu như ngài muốn triệt để khóa lại một chỗ cùng với ta, đến lúc
đó ta có thể đề nghị, cho ngài làm một cái chức Bộ trưởng vĩnh viễn không thể
thăng chức, nhưng mà không thể nào là Bộ trưởng Bộ chấp pháp, vị trí kia phải
là của ta. Ngài có thể cầm một vị trí cuối cùng nhất trong danh sách Bộ
trưởng..."
Karen dừng lại.
Ánh mắt của Neo sáng lên, nói: "Bộ trưởng hậu cần!"
"Ai."
"Ha ha, ta nói này, biểu tình này của cậu là sao đấy?"
"Nếu như cuối cùng ngài thật sự lên làm Bộ trưởng hậu cần, ta thật lo lắng rằng
ngay cả tòa nhà tổng bộ này đều có thể bị ngài bán đi."
"Này, ta bảo này, cậu đang hoài nghi lòng trung thành của ta đối với Trật Tự đấy
à!"
Karen nhanh chóng mở miệng nói: "Chính nghĩa bất diệt."
Neo nói tiếp: "Quang minh vĩnh tồn."
"Ngài nhìn đi."
"Nhìn cái gì vậy, ta đang cố phối hợp với cậu đấy."
"Ha ha."
"Nhưng mà ngẫm lại thì cũng rất hưng phấn, làm Bộ trưởng hậu cần vĩnh viễn,
ha ha ha, ta đột nhiên cảm giác được cái hậu tố này đứng chung với chức vị
khiến người ta rất vui vẻ."
...
Một chiếc xe con lái vào tòa nhà tổng bộ, có hai người già đang ngồi trên xe.
Phu nhân Đường Lệ ngồi ở vị trí kế bên ghế lái có chút bận tâm hỏi: "Karen còn
bị giam giữ, sẽ không có chuyện gì chứ?"
Ông Deron lập tức an ủi: "Không có chuyện gì, cháu của chúng ta Richard là
thuộc hạ của Karen, không phải còn đang đi làm như bình thường sao, chỉ cần
nó còn không có bị nhốt vào thì cũng chứng minh Karen không có việc gì.
Kết quả của sự thất bại trong loại tranh đấu này thường thường là bị người
thắng xử lý toàn bộ đường dây, nếu chỉ nhốt Karen, vậy thì phía trên sớm đã có
một nhận thức chung, cho nên giam giữ cũng chỉ là hình thức."
"Ông phân tích nghe hay như vậy, vì cái gì đến bây giờ cũng chỉ là một tên Bộ
trưởng thế?"
"Ta..."
"Lúc nào có thể mặc một bộ thần bào màu đỏ rồi về nhà, lúc ta giặt quần áo thì
tâm tình cũng có thể cảm thấy tốt hơn một chút, ít nhất thì màu sắc cũng đẹp
hơn nhiều. Ai, giặt quần áo cho người nhà Guman ông thật sự là hành hạ người
khác, tất cả đều là một màu đen như mực, giặt đến nỗi uất ức cả người."
"Bà à, không phải bà đã nói không hy vọng xa vời ta có thể leo cao bao nhiêu,
chỉ hi vọng ta có thể ở cùng với bà và đám nhỏ sao?"
"Ta sợ tạo áp lực cho ông."
"Nhưng bà có nghĩ tới hay không, nếu như ta thật sự lên làm chủ giáo, bà sẽ oán
trách ta không cách nào thường xuyên ở nhà cùng với người thân sao?"
"Những người phụ nữ oán trách như thế cũng có nghĩa là đang khoe khoang."
Deron: "..."