Số 13 Phố Mink

Chương 2003

Lúc này, Richard rất mà vui vẻ mà chạy ra từ trong tòa nhà tổng bộ.

Phu nhân Đường Lệ cảm khái nói: "Nếu người bị nhốt là Richard mà không

phải là Karen thì tốt rồi."

Deron: "..."

"Làm sao thế, sắc mặt ông khó coi như vậy, ta nói lời này làm ông tức giận à?"

"Không, không có, chẳng qua là ta cảm thấy, Karen bị nhốt, chúng ta thật ra

cũng không cần quá lo lắng, có lẽ sẽ tự ra được, nếu như Richard nhà chúng ta

bị giam vào, có lẽ thật sự không ra ngoài được."

Phu nhân Đường Lệ lơ đễnh nói: "Nếu vậy thì trái lại cũng tốt, có thể không

phiền não mà lựa chọn đi cướp ngục, dù sao thì bộ môn của ông thiết kế trận

pháp của nơi này, mở cửa cho ta, ta cứu Richard ra."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó nhà Guman cùng nhau đi trốn chứ sao."

"Bà à…Bà đang nghiêm túc đấy à?"

"Dọa ông đấy, lão già. Nhưng ta nghe nói, lần này sẽ có một đám Chủ giáo ngã

ngựa."

Deron dùng sức gật đầu, đưa tay nắm chặt tay bạn già mình, nói: "Ta đã đang

thử phát động quan hệ học sinh và bạn cũ để sắp xếp, vị trí Chủ giáo phụ trách

quản lý sự vụ về trận pháp của đại khu, ta có khả năng rất lớn sẽ giành được."

"Được rồi, ông chồng Chủ giáo của ta."

"Ha ha, nhưng việc như thế này ai có thể nói chính xác được, vẫn có thể sẽ có

chuyện ngoài ý muốn xảy ra."

"Không có việc gì, sau này nếu không làm được mà nói thì ta cũng gọi ông là

Chủ giáo thân yêu, ở trước mặt người ngoài ta cũng sẽ gọi như vậy."

"Vậy nếu như không lên làm Chủ giáo mà nói, ta ra ngoài gặp người khác sẽ rất

ngượng mặt."

"Không có việc gì, dù sao trong nhà cũng đã quen, vừa lúc con trai từ từ khôi

phục bình thường, người làm cha như ông có thể tiếp nối con trai mình."

Deron: "..."

"Ông nội, bà nội."

"Ai, cháu trai thân yêu của ta." Sau khi phu nhân Đường Lệ xuống xe thì ôm lấy

Richard, biểu hiện thân mật, không nhìn được bộ dáng muốn ném cháu trai

mình vào trong ngục giam một chút nào như lúc nãy.

"Ông nội, bà nội, hai người đi theo cháu, cháu đã xin phép đến thăm rồi."

"Được rồi."

Deron hỏi: "Xin có khó không?"

"Không khó, tổ điều tra đã đến rất lâu, nhưng không thẩm vấn lần nào, vị tổ

trưởng điều tra kia, cả ngày ở trong phòng truyền tin."

Deron nhẹ gật đầu, nói: "A, xem ra hắn ta đang chờ đợi hướng gió."

Sau khi đi vào tòa nhà tổng bộ, tại theo cầu thang mà đi xuống khu giam giữ,

hai người nhìn thấy Philomena đang đứng chờ ở đó.

Phu nhân Đường Lệ bước lên trước, đưa tay đặt ở bên trên gương mặt của

Philomena, Philomena khẽ nhíu mày, nhưng không tránh né.

"Cơm ăn quá vội, dễ khó tiêu, sẽ mệt mỏi."

Philomena trả lời: "Không có việc gì."

"Đồ ăn của ngươi cũng không phải có dinh dưỡng như vậy, vẫn phải xem xét

thực đơn mà ta đang đề nghị cho ngươi nhiều hơn."

"Ta đang nếm thử."

"Cảm giác thế nào?"

"Chẳng ra sao cả."

"Đợi chút nữa ta thăm tù ra, ngươi và ta đi ra ngoài dạo riêng một chút, hít thở

một chút không khí mới mẻ, được chứ?"

"Được rồi."

"Vậy thì quyết định như thế, thật ngoan."

Richard đưa ông và bà uống cầu thang.

Philomena thì đi vào văn phòng Alfred, nói với Alfred đang sắp xếp tài liệu ở

trong văn phòng:

"Ta muốn xin phép nghỉ."

"Ta nghe thấy, đi dạo cùng với phu nhân Đường Lệ sao?"

"Thính lực của ngươi gần đây có vẻ cực kỳ mạnh nhỉ."

"Ừm, ta đang cảm thấy phiền não vì chuyện này." Alfred dùng ngón tay xoa

trán của mình, "Dù ở nơi này có rất nhiều kết giới và trận pháp ngăn cách,

nhưng ta ngồi ở chỗ này, chuyện trong cả một tầng lầu này ta đều có thể nghe

thấy rõ ràng."

"Đây là điều phiền não?"

"Đúng vậy, ta còn không nắm giữ làm sao để khống chế loại thính lực này cho

tốt. Bộ trưởng hậu cần mới vừa rồi còn đang điên cuồng làm tình với thư ký

trong phòng làm việc của mình, có lẽ hắn đã cảm thấy mình chẳng mấy chốc sẽ

bị giáng chức điều đi nơi khác, cho nên muốn nắm bắt nhiều cơ hội cảm nhận

cảm giác và không khí của nơi này."

Bernie vốn đảm nhiệm chức vị Bộ trưởng bộ hậu cần, sau khi hắn làm Bộ

trưởng chấp pháp thì vị trí ban đầu mà hắn để lại được hắn chỉ định, cho nên vị

Bộ trưởng kia xem như người trên một đường thẳng của Bernie.

"Ta cho rằng nghe được cái đó sẽ rất vui vẻ." Philomena nói, "Nếu không vì cái

gì đám đàn ông đều thích đến cửa hàng điểm tâm?"

"Vui vẻ? Thế nhưng thư ký bên cạnh Bộ trưởng hậu cần là nam."

Philomena nghe vậy, suy tư một chút, hỏi: "Đây không phải là vui vẻ hơn à?"

"Được rồi."

"Ta có phải không được bình thường hay không?" Philomena khiêm tốn hỏi.

"Không, cô đang trở nên bình thường."

"Nghe không hiểu."

"Được rồi, ta phê duyệt cho cô nghỉ, đi dạo cùng với lão phu nhân đi."

"Không phải đi dạo cùng, ta muốn về ký túc xá nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi? Thế nhưng mà không phải cô đã hẹn với bà ấy hay sao? Sao thế, cô

không có ý định đi?"

"Bởi vì ta nghe ra được, bà ấy muốn đánh ta."

...

"A, bé Karen thân yêu của bà, cháu thật đúng là đã chịu khổ rồi, mau tới đây, để

bà nội nhìn xem, cháu tiều tụy đi biết bao."

Hai tay của phu nhân Đường Lệ nắm lấy song sắt nhà giam, nhìn xem Karen

ngồi ở bên trong mà đau lòng nói.

Rất sớm trước đó, Phu nhân Đường Lệ đã để Karen đổi giọng cùng gọi mình là

“bà nội” giống như Richard, có điều, lúc âm thầm không có ai, Karen sẽ gọi là

bà ngoại.

"Bà nội, sao ngài lại tới đây." Karen cười hỏi.

"Tới nhìn cháu một chút, lo cho cháu chịu khổ trong trại giam, sợ cháu ở chỗ

này bị lạnh..."

Lập tức, Phu nhân Đường Lệ trông thấy trong phòng giam Karen có đặt chậu

than, bên trong còn đốt Hỏa Tinh Thạch.

Phu nhân Đường Lệ vội vàng sửa lời nói: "Sợ cháu ăn không ngon..."

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của bà ấy nhìn thấy đống đồ ăn Karen ăn chưa xong,

còn có rượu đỏ cao cấp.

"Sợ cháu bị giam ở chỗ này quá tù túng..."

Karen mở cửa phòng giam ra: "Bà nội vào đây nói chuyện đi."

Phu nhân Đường Lệ: "..."
Bình Luận (0)
Comment