Số 13 Phố Mink

Chương 2011

Vào lúc ít người, tất cả đều có thể lược bỏ bớt, để phóng viên đi tìm lời nói

khách sáo hướng để bổ sung vào trong tin tức là được, nhưng đối mặt với lễ

đường nhiều thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật như thể này, cũng không thể qua

loa lấy lệ như khi nãy.

Mặc dù chiều cao của Sous thấp bé, nhưng hắn cho thấy thiên phú kinh người

trên phương diện phát biểu, năng lực huy động cảm xúc vô cùng mạnh.

Alfred ngồi ở phía dưới không ngừng gật đầu, được lợi rất nhiều.

Thậm chí, hắn còn không ngại dùng chiều cao của mình để trêu đùa, nói mình

thấp như thế lại có thể đứng ở vị trí này, như vậy các vị ngồi ở đây, dựa vào cái

gì mà không thể?

Tóm lại, bài diễn thuyết này mang đến bầu không khí mới cho Đòn Roi Kỷ Luật

bấp bênh suốt một tháng qua, ít nhất trong lòng mọi người đều nhận thức được,

cục diện hỗn loạn đã kết thúc, tiếp theo, cần phải làm việc nghiêm túc.

Trong mấy vị Bộ trưởng mới tự giới thiệu, ngoại trừ Lichel đã gặp mặt từ trước,

còn có một vị Bộ trưởng nữ để lại ấn tượng khá sâu với Karen.

Cô ta tên là Roina, Bộ trưởng tuyên truyền, rất xinh đẹp.

Mặt mũi của cô phối hợp với khí chất, cho người ta một loại vừa cảm giác

phong trần lại có vẻ nghiêm túc, cực kỳ mâu thuẫn đồng thời lại rất hòa hài.

Trên tư liệu ghi chép cô ta đã bốn mươi hai tuổi, nhưng hiện trường hoàn toàn

không nhìn ra được điều đó, ngược lại có loại cảm giác giống như thiếu phụ hai

mươi tám hai mươi chín tuổi.

Nhưng mà có một chuyện cực kỳ lúng túng chính là, Karen thăng chức quá

nhanh, bây giờ đã ngồi lên vị trí Bộ trưởng, mà lại là Bộ trưởng có quyền hành

đứng hàng đầu trong danh sách, cái này khiến cho anh phóng tầm mắt nhìn tới,

người cùng tầng cấp, hầu như đều là ngang tuổi cô chú mình.

Neo ngồi ở trên nhỏ giọng nói với Karen: "Người có dáng dấp đẹp mắt, luôn có

thể lại dễ dàng để lại ấn tượng cho người khác."

Karen gật đầu.

Neo lại bổ sung: "Cũng giống như cậu."

Karen lười nói tiếp lời.

Neo đứng người lên, đi đến sân khấu, đến phiên hắn nói chuyện, miệng lưỡi của

Neo cũng là không tệ, nếu không cũng không cách nào thành lập tiểu đội chó

săn có không khí như vậy, nhất là sau khi mở khóa thuộc tính của người tìm

kiếm niềm vui thì hắn càng giải phóng bản thân.

Một bài diễn thuyết, rất có trình độ, kết hợp với việc bản thân đã trải qua trong

quá khứ, tạo ra sự cộng hưởng với người dưới sân khấu, kết thúc bằng một

tràng pháo tay và tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Lúc đi trở về, Neo gật gật đầu mang theo một chút khiêu khích với Karen, ra

hiệu kế tiếp là đến cậu.

Chờ đến khu Karen đứng người lên, đi qua bên người Neo, hắn còn cố ý nhắc

nhở: "Ta tin tưởng tài ăn nói của cậu, cố lên, đừng để ta thất vọng."

Karen đi đến vị trí bục phát ngôn trên sân khấu, dừng lại, không nói chuyện.

Tiếng hoan hô và vỗ tay mà bài diễn thuyết của Neo lúc nãy đưa tới sau mấy

giây thì đã hoàn toàn lắng xuống, toàn bộ hội trường lâm vào một trạng thái yên

tĩnh.

Không nói đến vụ án Vicole sau khi Karen tiến vào tòa nhà này cùng với những

việc tạo ra uy vọng khác, xem như chỉ nhìn thấy cảnh tượng ngày đó khi Karen

ra lệnh một tiếng trú quân kỵ sĩ xông vào phạm vi tòa nhà tổng bộ, đã mang lại

cho phần lớn người bóng ma tâm lý.

Tuổi trẻ, thiên phú, thủ đoạn, tâm tính, tàn nhẫn, nếu chọc đến, không phải lật

bàn, mà là cái loại ngang ngược cực đoan trực tiếp phá nhà phá cửa kia;

Người lãnh đạo trực tiếp của hắn bị hắn thọc một đao ở ngay trước mặt tất cả

mọi người, sau đó người lãnh đạo trực tiếp bị điều đi, hắn ngồi lên vị trí ban đầu

của cấp trên.

Điều đáng sợ nhất là, hắn có lẽ sẽ không thăng chức, hắn sẽ ở nơi này mà mãi

đảm nhiệm Bộ trưởng, mà hắn còn rất trẻ tuổi, mới mười bảy tuổi, điều này có

nghĩa, tất cả mọi người ở đây, chỉ cần còn làm việc ở nơi này, như vậy nhất định

phải đối mặt với sự quản lý của hắn;

Một chút người lớn tuổi, sau khi về hưu, vãn bối tiến vào, có lẽ mãi cho đến vãn

bối cũng chuẩn bị về hưu, vị Bộ trưởng này, hắn còn đang đảm nhiệm!

Có thể dựa vào quan hệ để điều đi, là số ít bên trong số ít, phần lớn người rất

khó ngồi lên vị trí Bộ trưởng, vị trí Trưởng khu thì càng thêm không thực tế.

Mà nếu lại để cho vị Bộ trưởng trẻ tuổi này ngồi trên vị trí Bộ trưởng Bộ chấp

pháp mười năm hai mươi năm, về sau lời nói của Trưởng khu, đều chưa chắc có

tác dụng bằng hắn. Rồng ở ngoài, làm sao ép được rắn địa phương!

Cho nên, lúc này đứng người trẻ tuổi đang đứng trên đài phát ngôn... Chính là

người có quyền thế cao nhất trong cái tòa nhà tổng bộ này trong mấy chục năm

tiếp theo.

"Khục!"

Có người ho khan một tiếng, trước đó vẫn luôn đang cố kiềm chế, nhưng bởi vì

hơi cảm, không chịu nổi, chờ đến khi đã ho ra, trong nháy mắt có loại cảm giác

đáng sợ, cứ như rằng mình phá hủy sự yên tĩnh lúc này sẽ bị người khác để mắt

đến, phạm phải một tội lớn.

Vốn dĩ, Karen là chuẩn bị diễn thuyết theo bản thảo, nhưng bây giờ nhìn một

chút, anh cảm thấy mình đoán sai ấn tượng về mình trong mắt của "Quần

chúng".

Mặc dù trong lúc đối thoại với Sous cũng đã nói rằng hình tượng của mình bị

hiểu lầm, nhưng thật ra nếu như để mình giống như bọn họ, mình cũng sẽ hiểu

lầm chính bản thân.

Trong nháy mắt, Karen cũng không muốn lại diễn thuyết cái gì để cổ vũ lòng

người, chỉ là giơ tay lên, lại đập xuống trên bàn phát ngôn.

"Bộp!"

Một âm thanh vốn rất nhẹ nhàng, bởi vì hiện trường quá mức yên tĩnh, vậy mà

có vẻ hơi "Chói tai".

Karen mỉm cười nói:

"Các vị, ta trở về rồi."
Bình Luận (0)
Comment