Số 13 Phố Mink

Chương 2010

"Dạo này mỗi đêm đều đi dạo cùng lão phu nhân à?"

"Đúng thế."

Alfred bưng lên ly nước đá trước mặt mình, vừa uống vừa quan sát tỉ mỉ

Philomena đang đứng ở trước mặt mình, hỏi:

"Không bị thương?"

"Bị thương."

"Không nhìn ra được."

"Bà ấy cố ý không đánh vào mặt."

"A, đến cùng vẫn hiền hòa."

Alfred đặt ly xuống, cười tiếp tục hỏi: "Tiến bộ lớn sao?"

"Bà ấy cực kỳ mạnh."

"Đây là chuyện đương nhiên."

Dù sao cũng là người lúc tuổi còn trẻ có thể ở trong cùng một đội thám hiểm

với lão gia Dis, nếu như muốn so sánh một cách không quá thích hợp, so thiếu

gia với lão gia Dis, như vậy phu nhân Đường Lệ lúc còn trẻ có khả năng là

Philomena lúc này;

Kết quả chính là Philomena cuối cùng gả cho Richard...

Alfred nhíu nhíu mày, ở trong lòng thầm mắng một câu: Đây không phải là

đang nói bậy sao?

"Bà ấy cực kỳ quan tâm chủ nhiệm."

"Dù sao thì thiếu gia của chúng ta rất dễ để cho các vị trưởng bối ưa thích, cô

còn dự định tiếp tục đi sao, nếu như không muốn đi mà nói, ta có thể giúp cô từ

chối bà ấy."

"Đi."

"Được rồi."

Lúc này, Wilker gõ cửa tiến vào, nói với Alfred: "Lệnh điều chuyển đã ban

xuống."

"Đều đi rồi sao?"

"Bernie và Harry đều đã đi, còn có mấy tên bộ trưởng, văn phòng đã dọn dẹp

xong từ sớm, lệnh điều chuyển vừa đưa ra là đã trực tiếp bước ra khỏi tòa nhà."

"Vậy thì chuẩn bị một buổi tiệc tiễn đưa chúc mừng một chút đi, dặn dò bên

phía phòng ăn."

"Người cũng đã đi rồi."

"Buổi tiệc tiễn đưa chúc mừng bọn hắn cuối cùng cũng đã đi, còn người ăn là

chúng ta."

"Cũng đúng, ta thích loại này phong cách làm việc này của ngài đấy."

"Một số thời khắc cho dù cậu không muốn, nhưng cũng nhất định phải phân ra

được yêu ghét rõ ràng, nếu không thì người phía dưới sẽ không sợ cậu."

"Đúng vậy, không sai, vậy thì chủ nhiệm của chúng ta cũng sắp được ra rồi

sao?"

"Cũng nhanh thôi, tổ điều tra cũng đã rời đi mấy ngày, nên trở về rồi."

Lúc này, chuông điện thoại trên bàn làm việc reo lên, Alfred bắt máy, lập tức

nhẹ gật đầu: "Được rồi, ta đã biết."

Cúp điện thoại, Alfred đứng người lên, cười nói: "Bên phía đại sảnh trận pháp

dịch chuyển của cao ốc giáo vụ gọi điện thoại cho ta, tổ trưởng điều tra... A

không, là Trưởng khu tân nhiệm của chúng ta đã tới, phía trên làm việc vẫn có

hiệu suất rất cao, người cũ vừa cất bước đi, người mới thay thế đã đến ngay, đây

quả thật là để cho người phía dưới muốn không biểu hiện ra sự lạnh lùng cũng

khó khăn."

Wilker mở miệng nói: "Vậy ta đi đổi băng rôn lại một chút, phòng ăn hôm nay

chuẩn bị bữa tiệc chào mừng."

"Thật ra cũng không cần, tiệc chào mừng để ngày mai đi, hôm nay vẫn là chủ đề

chào tạm biệt như cũ, ta nghĩ, Trưởng khu mới nhậm chức sẽ không cảm thấy

bất mãn, ngược lại sẽ có một loại cảm giác vui vẻ giống như chiếm đoạt được

phu nhân của người khác vậy, nên chúng ta sẽ tăng gấp đôi niềm vui của hắn."

Wilker chỉ chỉ vào trán mình, cười nói: "Giống như loại cảm giác vui vẻ của

người chiến thắng khi thể hiện sự nhân từ đối với kẻ thua?"

"Đúng vậy, bản thân của nó vốn là một loại hưởng thụ.

Mặt khác, thông báo cho mọi người, tiến trình vụ án có thể thúc đẩy thêm, sau

khi cấp trên mới đến tiếp quản, bản án của sáu Chủ giáo này, chắc chắn vẫn sẽ

giao cho thiếu gia chúng ta để kết thúc công việc."

"Như cũ, quen thuộc, làm cấp trên đều thích như vậy."

Alfred nhún vai, nói: "Thật ra như thế này cũng rất không tệ, giống như thiếu

gia đã nói với ta, việc do chúng ta làm, hắn để cho chúng ta tự do là được."

Wilker hơi nghi nhờ một chút nói: "Tại sao ta cảm giác ngài rất vui vẻ với tình

thế lúc này?"

"Bởi vì dạo gần đây ta đang đọc một quyển sách."

"Tên quyển sách là gì?"

"Không có tên sách, ta sưu tập được tư liệu trước đại của Đại tế tự, làm thành

một quyển sách, ta phát hiện xem như là Đại tế tự có tốc độ thăng tiến rất

nhanh, đã từng ở một vị trí trong khoảng thời gian rất dài.

Cái này giống như là một cây đại thụ nếu như chỉ vội vã tăng trưởng vóc dáng

thì sẽ dễ dàng gãy đổ vậy, đứng ở một chỗ bồi dưỡng thành viên của tổ chức

mình cho tốt thì mới có thể thật sự có được năng lực chống đỡ sóng to gió lớn.

Đây chính là công việc mà chúng ta phải làm sau đó, cũng là châm ngôn mà

thiếu gia từng đề cập với ta."

"Châm ngôn?"

"Xây tường thành cho cao, trữ lương thực cho nhiều, chôn dã tâm cho sâu."

...

Sous trở về, lần trước lúc rời đi, hắn vẫn là tổ trưởng tổ điều tra, hiện tại, hắn đã

là Trưởng khu tân nhiệm của đại khu thành phố York.

Nhưng mà hắn cố ý né tránh những người xếp hàng chào đón ở ngoài cửa của

tòa nhà tổng bộ, trực tiếp đi vào từ cửa sau, đi vào địa lao.

Karen đã sớm nhận được tin tức, hôm nay cùng với Neo đổi một bộ thần bào

mới tinh, chờ Sous tới lấy danh nghĩa Trưởng khu giải trừ mệnh lệnh điều tra

nội bộ mà người tiền nhiệm để lại đồng thời tuyên đọc sắp xếp mới về chức

vụ...

Hai người Karen và Neo hai người đứng chung một chỗ, hành lễ với Sous.

"Răng rắc!"

Hai phóng viên do Sous mang theo bắt đầu chụp ảnh.

Đọc xong, Sous cười nói với phóng viên: "Những lời nói buồn nôn kia chúng ta

cũng không nói, các ngươi cứ phát huy đầu bút của mình, chúng ta đều tiết kiệm

một chút thời gian."

"Vâng, ngài Trưởng khu."

"Vâng, ngài Trưởng khu."

Sous nhìn về phía Karen, nói: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ là đồng nghiệp."

Lập tức, hắn lại nhìn về phía Neo: "Về sau, giúp đỡ lẫn nhau."

Sous tới trước địa lao thả người vốn là một sự biểu hiện cho bên ngoài xem, đây

cũng là một đoạn nhạc dạo để đặt vững cơ sở cho việc vận hành của tòa nhà

tổng bộ sau này.

Sau đó, tổ chức hội nghị nội bộ, Trưởng khu tân nhiệm và mấy vị Bộ trưởng

mới từ trên phái xuống đề bạt Karen và Neo lên vị trí Bộ trưởng, tất cả mọi

người chính thức gặp mặt.
Bình Luận (0)
Comment