Auggie sợ sệt lui lại hai bước, biểu lộ đau khổ.
Karen thấy thế, trong lòng cũng đoán được thứ gì, đề nghị: "Ngài Auggie, có
đôi khi tăng thêm phạm vi phong ấn cũng không tốt, biện pháp an toàn và có
hiệu quả tốt nhất là tạo ra một đoạn ký ức giả rồi bao trùm lên ký ức bị phong
ấn."
Nghe được câu này, con mắt của Auggie lúc này phát sáng lên, nhờ lời nhắc nhở
của Karen, cô nghĩ ra biện pháp, sau đó cô lập tức nói với Dinah: "Tiểu thư
Dinah, ta cần về phòng trước một chuyến, rất xin lỗi ngài, bây giờ ta không thể
ra ngoài đi dạo."
"Được rồi, chị Auggie, chị đi về trước đi."
Auggie quay người đi vào bên trong khách sạn.
Dinah thì lúc này tò mò hỏi Karen: "Ngươi quen biết với chị Auggie?"
"Đúng vậy, ta và cô ta quen biết." Karen trả lời, "Chỉ có điều là có một đoạn ký
ức, ta và ngài Auggie đều không nhớ nổi."
"Là một đoạn ký ức như thế nào?"
"Chuyện này dính đến cơ mật của Thần Giáo, ta được yêu cầu không cho phép
tìm kiếm, cho nên rất xin lỗi, ta không cách nào trả lời ngài."
"Nói cho ta biết có được hay không, ta sẽ không nói ra ngoài." Dinah tiến về
phía trước một bước, mang theo ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Karen.
"Rất xin lỗi, chuyện này ta không làm được."
"Ồ, được thôi, ngươi tên là gì luôn có thể nói cho ta biết chứ?"
"Karen. Silva."
"Ngươi có thể gọi ta là Dinah."
"Chào ngài, tiểu thư Dinah, ngài cũng là tới để tham gia đại hội lựa chọn lần
này sao?"
Một cô gái nhỏ, có thể được Auggie bảo vệ, vậy thân phận của cô ta chắc chắn
sẽ không thấp, Karen theo thói quen mà dùng kính ngữ với cô ta.
"Đại hội lựa chọn? Một cách hình dung rất chính xác. Đúng vậy, không sai, ta là
vì cái sự kiện này mà tới đây, bởi vì ta cảm thấy luôn luôn chơi một mình quá
chán, cho nên muốn xem thử có thể tìm một bạn để chơi cùng hay không, ngươi
cũng giống vậy à?"
"Đúng vậy, Ta cũng thế."
"Được rồi, các ngươi là mới đến đúng không, vậy ta tới giúp các ngươi sắp xếp
phòng đi."
"Không cần làm phiền ngài, tự chúng ta có thể, tiểu thư Dinah."
"Không có gì phiền phức." Dinah ném cho Karen một tấm thẻ ra vào, "Hai căn
phòng trái phải bên cạnh phòng ta đều được bao rồi, một căn trong đó cho các
ngươi ở, các ngươi nhanh lên đi, đây là loại phòng xa hoa nhất ở nơi này đấy."
"Sao có thể như vậy được, chúng ta..."
"Từ chối ý tốt của người khác, cũng sẽ khiến cho người khác bất mãn đấy, chưa
kể, ta còn có một số việc muốn hỏi ngươi, Karen."
"Được rồi, vậy thì cám ơn ngài, tiểu thư Dinah."
...
Sau khi hoàn tất thủ tục ở quầy lễ tân, đám người Karen đi vào thang máy, trên
thẻ phòng đánh dấu là phòng trên tầng cao nhất.
Thang máy ở đây rất thú vị, nó là vật sống, từng lớp từng lớp dây leo bao phủ
tạo ra một cái không gian nhỏ độc lập, rất giàu phong cách thiên nhiên.
Chỉ có điều bên trong sợi dây leo này, Karen có thể trông thấy ngẫu nhiên một
mảnh vảy rắn, điều này có nghĩa rằng bản thể của cái thang máy này có thể là
một con mãng xà rất dài.
Pall không có tâm tư để ý đến thang máy, mà là mở miệng nói: "Tiểu thư Dinah
à, a, lại phải đi con đường cũ sao, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bị sắc đẹp của cậu
quyến rũ à?"
Ashley thì đáp lại nói: "Chẳng lẽ không nên sao?"
Trong mắt của Ashley, là nữ, thích đàn ông trẻ tuổi bộ dạng giống như Bộ
trưởng, lại là chuyện không thể bình thường thôi, không phải mỗi một phái nữ
đều có loại tư duy đam mê kỳ lạ muốn đi tìm kiếm trong thùng rác một người
đàn ông lôi thôi nhưng có nội hàm.
Pall bất đắc dĩ nói: "Chẳng qua là cảm thấy có chút trống rỗng và không thú vị
thôi."
Ngay sau đó, Pall dừng một chút, bởi vì Ashley ở đây nó không có nói rõ, mà là
cảm khái nói:
"Lúc Dis tuổi trẻ ở bên ngoài, có phải cũng là tình huống tương tự hay không, a,
chắc là vậy."
Bởi vì Pall nghĩ đến phu nhân Đường Lệ và phu nhân Filsher.
Thang máy lên đến nơi, dây leo gạt ra tạo thành cửa, Karen đi ra ngoài, nhìn
bảng số phòng một chút, Karen mím môi;
Được rồi, thì ra tầng cao nhất là bao gồm ba cái phòng cực lớn, nói một cách
khác, là Dinah bao hết cái tầng lầu này.
Pall chế nhạo nói: "Thật là một người phụ nữ phá sản."
Karen cười đưa tay sờ sờ cái cằm Pall, nói: "Ừm, đúng, vẫn là Pall nhà chúng ta
hiểu rõ nhất việc quản gia."
Pall kiêu ngạo mà ưỡn ngực: "Đúng thế, ta uống trà chiều, ăn bữa khuya đều
không uống cà phê!"
Dùng thẻ phòng mở cửa, đi vào, bên trong diện tích gần như lớn bằng nửa cái
sân bóng.
Còn tốt, khoảng cách phòng ngủ tới cửa rất gần.
Ashley mở miệng nói: "Bộ trưởng, để ta thu xếp đồ đạc một chút."
"Được rồi, vất vả cho cô."
"Không có việc gì, bộ trưởng, để ta đi pha trà, ngài muốn uống loại nào, ta
mang đến rất nhiều loại lá trà, đều là lấy từ cha của ta."
"Cô trộm à?"
"Ồ, không phải, mẹ của ta giúp ta trộm, ha ha."
"Hồng trà đi."
"Được rồi, Bộ trưởng."
Pall từ trên bờ vai Karen nhảy tới trên người Kevin, con chó vàng bắt đầu cõng
Pall vung chân chạy ở trong phòng khách lớn như vậy.
Karen đi vào phòng ngủ, kéo màn cửa sổ ra, bởi vì khách sạn cực kỳ cao, tầng
cao nhất gần như trực diện với tầng nham thạch ở trên thế giới ngầm này, cho
nên màn cửa vừa mở ra là ánh sáng do thủy tinh chiếu vào, cảm giác này không
có chút gì dính đến sự xa hoa lộng lẫy và lãng mạn, ngược lại có cảm giác khó
chịu khi bị vô số con mắt đang nhìn lén.
Kéo màn cửa lại, Karen nhìn phòng tắm một chút, bên trong có một cái bồn tắm
lớn, đặt thanh kiếm Diamance ở đầu giường, Karen chuẩn bị cởi quần áo tắm
một cái.
Trên tủ đầu giường có đặt hai cuốn menu phục vụ, một cuốn là về ăn uống, một
cuốn là phục vụ đặc biệt, Karen tiện tay lật một chút phục vụ đặc biệt, phát hiện
đều là “kỹ thuật viên” đủ các chủng loại yêu thú, đực cái đều có, còn có đực cái
chung một thể.
Quả nhiên, mỗi một khu vực có văn hóa đặc sắc đều sẽ có "Cửa hàng điểm tâm"
đặc sắc tương ứng.
Nếu như khách làng chơi nào có nghị lực có thể tự mình trải nghiệm "Cửa hàng
điểm tâm" đặc sắc ở các khu vực, vậy hắn có lẽ có thể trở thành người có
nguyên cứu chuyên sâu về văn hóa của các chủng tộc khác biệt của từng khu
vực giáo hội, có thể có quyền xuất bản sách.
Ừm, em họ Richard của mình có vẻ là có tư chất như vậy.
Nhưng mà, ngay lúc Karen chuẩn bị khi tắm, chuông cửa vang lên, sau đó là
tiếng của Ashley:
"Bộ trưởng, vị tiểu thư Dinah kia tới."