Hai chân của Karen trở về với mặt đất, bắt đầu chỉnh sửa lại cổ áo của mình sau
khi vừa bị lôi kéo.
May mắn khả năng chịu lực của thần bào rất tốt, hơn nữa còn có năng lực tự sửa
nhất định, nếu là quần áo bình thường bị nguồn sức mạnh này nhấc lên, đã
không phải là vấn đề cổ áo bị lệch, mà là sẽ trực tiếp rách ra.
Tuy vậy Karen còn có một điểm nghi ngờ, ngài Auggie xem như bị phong ấn ký
ức đêm đó, nhưng cô ta có lẽ còn nhớ rõ mình mới đúng, bởi vì lúc ở trên Hỏa
Đảo trước đêm đó, Auggie cũng từng thấy mình.
Đồng thời đêm đó khi cô ta đi theo Người Cầm Roi đi vào nhà của Đại chủ
giáo, liếc mắt một cái thì đã nhận ra mình, còn chủ động bước đến chào hỏi.
Nhưng xem xét biểu hiện lúc trước của cô ta, hoàn toàn là không nhớ rõ mình là
ai.
Lúc này, Auggie quỳ rạp trên đất, không ngừng phát ra kêu thảm, cái đầu của cô
ta rất to, tiếng kêu thảm thiết cũng cao vút, rất giống như đang luyện giọng nữ
cao ở chỗ này, tràn đầy một loại cảm giác nguyên thủy.
Trước cửa của khách sạn cũng không có quá nhiều người qua lại, nhưng cũng
không phải là không có người nào, không ít người đều ngừng chân để quan sát,
người phục vụ và nhân viên bảo vệ trước cửa thấy thế cũng đều bắt đầu đi lại
gần nơi này, nhưng khi trông thấy thần bào Trật Tự mà Karen mặc trên người
thì tất cả đều yên lặng lui trở về.
Địa Huyệt Thần Giáo là Thần Giáo phụ thuộc vào Trật Tự Thần Giáo, thần
quan Trật Tự ở chỗ này có được địa vị siêu nhiên.
Trong tình huống cực đoan, xem như thần quan Trật Tự trú đóng ở nơi này bức
ép yêu thú nữ nào ở đây, Địa Huyệt Thần Giáo cũng không có tư cách để bắt
giữ, chỉ có thể đưa ra kháng nghị trước rồi lại để cho Trật Tự Thần Giáo phái
người dẫn về nhà để xét xử, về phần kết quả xét xử, thì cũng không do Địa
Huyệt Thần Giáo khống chế.
Đã từng có một chuyện tương tự phát sinh, mấy thần quan Trật Tự làm nghiên
cứu khoa học trong cơ quan của Trật Tự Thần Giáo ở Địa Huyệt Thần Giáo bí
mật bắt giữ một gia tộc người sói, sau khi việc này lộ ra dẫn tới Địa Huyệt Thần
Giáo kháng nghị trên quy mô lớn, cuối cùng mấy tên thần quan nghiên cứu
khoa học này bị bắt trở về, công bố sẽ nghiêm túc xử lý. Ngay sau đó cao tầng
của Địa Huyệt Thần Giáo và Trật Tự Thần Giáo cao tầng lập tức đứng chung
một chỗ hô to "Liên Minh Trật Tự" không gì phá nổi.
Nhưng một năm sau, tổ nghiên cứu tương quan của Trật Tự Thần Giáo và
Nguyên Lý Thần Giáo đã cùng phát biểu Quy luật phỏng đoán về truyền thừa
huyết thống của Người Sói và Dị Ma Khát Máu, trong đó còn có mấy tên thần
quan Trật Tự bị "Nghiêm túc xử lý" kia.
Cho nên, chỉ cần Karen mặc lên một tấm "Da" này, ở nơi đây gần như có thể đi
ngang, huống chi thân phận của Karen nay đã rất cao.
Ánh mắt Dinah nhìn về phía Karen, nhưng cô cũng không có ý muốn thay
Auggie ra tay, ngược lại rất hào hứng đánh giá Karen.
Nhưng Karen từ trên người cô, ngửi được mùi của "Hận thù".
Cảm giác hận thù này có chút khó hiểu, tựa như không chỉ là bởi vì mình để chị
Auggie của cô ta đau khổ như vậy, mà là nguồn gốc xuất phát từ một hướng
khác.
Nhưng vấn đề là Karen thật sự không biết cô ta, đây đúng là lần thứ nhất hai
người gặp mặt.
Thật lâu sau, phần lớn sấm sét trên người Auggie mới tan đi, cô từ từ đứng dậy,
đứng người lên, nhìn xem Karen, sau đó giơ tay lên, "Bộp!" một tiếng, đánh
mạnh một cái lên trán của mình.
Nếu như tưởng tượng thành bản thể của cô ta, chính là một con Hắc Long to lớn
dùng chân trước của mình rồi vỗ mạnh một cái vào đầu bản thân, tiếng vang đó,
thật sự là đất rung núi chuyển.
"Karen?"
Ngài Auggie rốt cục nhận ra Karen, sau đó bên trong đôi mắt của cô ta trong
nháy mắt lại có sấm sét chuyển động, cô ta chỉ có thể lại đập một cái mạnh lên
trán của mình.
"Ba!"
"Hô..."
Auggie thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn về phía Karen lần nữa, nói: "Karen
à."
Cô ta nhận ra Karen, dù bị Rasma phong ấn ký ức một đêm đó, nhưng trước đó
lúc ở trên Hỏa đảo, Karen từng ngồi ở trên người cô ta.
Sở dĩ vừa rồi lúc gặp mặt không biết Karen, là bởi vì sau khi bị phong ấn ký ức,
giống như là người bình thường có thói quen chú ý đến vết thương của mình, ký
ức bị phong ấn một đoạn, dù là trong lòng biết rõ không thể chạm vào, nhưng
có đôi khi nhịn không được, không cẩn thận thì vượt qua ranh giới.
Đây là một loại bản năng, cho nên khoảng thời gian sau khi tỉnh lại kia, Auggie
sẽ thỉnh thoảng không khống chế được mà bị sét đánh, cảnh tượng kia cũng rất
thê thảm.
Về sau, trong lúc không ngừng bị sét đánh, cô ta bắt đầu định ra cho mình một
cái khung an toàn, một cái phạm vi càng rộng hơn so với ký ức bị Rasma phong
ấn, mà trong cái phạm vi này tất nhiên còn bao trùm cả Karen.
Dù sao thì vào đêm đó, là cô và Karen cùng nhau đuổi theo tên sát thủ, đi tới
thành phố La Giai, gặp được Rasma, đoạn ký ức này nếu như muốn phân biệt
rạch ròi ra nhân vật nam chính và nữ chính, như vậy Karen tất nhiên là nhân vật
nam chính.
Cho nên, cô chỉ cần nghĩ đến ngày đó trên Hỏa Đảo, bên trong xuất hiện hình
ảnh của Karen, sau đó cô sẽ tự nhiên liên tưởng đến đêm đó ở thành phố York,
sau đó thì bị sét đánh.
Cũng bởi vậy, bên trong phạm vi an toàn của cô cũng bao gồm Karen, lúc tự
mình tăng thêm phong ấn ký ức để bảo vệ cái phong ấn kia của Rasma, Karen
cũng bị cô "Quên".
Tính cả việc ngày đó cùng với Người Cầm Roi bắt kiến ở trên Hỏa Đảo, cô
cũng quên, quên chuyện này cũng không sao, dù sao Người Cầm Roi đã thay
đổi sở thích, không thích chơi kiến nữa.
Nhưng mà, dù "Quên" Karen là ai, nhưng khi cô thật sự trông thấy Karen xuất
hiện ở trước mặt mình, cảm giác bài xích từ cơ thể và linh hồn trong nháy mắt
đã bị kích thích ra, dù gì thì bởi vì người đàn ông này mà để cho mình bị sét
đánh không biết bao nhiêu lần.
"Ngài Auggie."
Karen hành lễ với Auggie.