Karen giơ cánh tay lên, thanh kiếm Diamance lúc trước để trong phòng ngủ
nhận được cảm ứng, bay thẳng ra, rơi vào trong tay anh.
Ngay sau đó, Karen né sang một bên, nhưng tiểu thư Dinah tựa như đã sớm dự
đoán được điều này, cơ thể cũng ngừng lại đồng thời lại xoay một cái, thanh đao
trong tay chém vào phần bụng Karen, nhưng cũng không cảm giác bị cản lại,
mà hình bóng Karen trước mắt cô ta, cũng theo đó mà tiêu tán.
Sau một khắc, Karen xuất hiện ở phía sau của cô, thanh kiếm Diamance trong
tay vung lên, không phải chém cũng không phải chặt, mà là lật ngang lưỡi kiếm,
đập xuống.
Nhưng lúc này, trên người của tiểu thư Dinah vốn là cuốn theo đầy lực của gió,
chỉ có điều bị cô ta tạm thời kềm chế mà thôi, cái đập xuống này của Karen,
không có lực mạnh bao nhiêu, lại vừa lúc phá vỡ sự khống chế của cô, giống
như là cầm kim, đâm thủng một cái bóng bay.
"Ầm!"
Cả người tiểu thư Dinah vút lên phía trước bay ra ngoài, tốc độ không do cô
khống chế, lại thêm hai đầu trước sau của căn phòng này vốn là dài nhưng hai
bên lại ngắn, cho nên...
"Ầm!"
Tiểu thư Dinah đụng vào trên vách tường, vách tường rất cứng rắn bị thế mà cứ
lõm vào, cơ thể của cô cũng từ từ trượt xuống, bên trên vách tường để lại một
vệt máu.
Karen chống thanh kiếm Diamance ở trên mặt đất, thật ra anh có thể cảm giác
được cô gái này thần bí và đặc biệt, nhất là cô ta có vẻ là đang khắc chế sức
mạnh mà mình sử dụng, cũng không phải nói cô khinh địch và ngu xuẩn, có lẽ
là bởi vì cô ta lo lắng phá vỡ quá nhiều phong ấn mà nói sẽ khiến người nào đó
để ý đến.
Có điều, đây đối với Karen mà nói, cũng không tính là uy hiếp gì.
Trên con đường này, anh trải qua rất nhiều cuộc chiến, mặc kệ là trên phương
diện tinh thần hay vẫn là trên phương diện cận chiến, mà bên cạnh anh vẫn luôn
có thầy tốt bạn hiền trợ giúp mình học tập;
Nhất là lần trước Rasma tổ chức buổi dạy học kia, quả thực là xa xỉ đến mức độ
không còn gì hơn.
Mà cô gái này, còn có một cái khuyết điểm rõ ràng, nhìn có vẻ trình độ chiến
đấu của cô ta rất "Phong phú", nhưng cô ta cũng không có kinh nghiệm thực
chiến thật sự, có lẽ cô ta đã luyện tập bên trong Kỵ Sĩ Đoàn, thậm chí là huấn
luyện một cách khắc khổ, nhưng bởi vì thân phận tôn quý, cho nên không trải
qua sinh tử, thậm chí là bị thương khi chiến đấu, thiếu hụt điều này, sẽ cực kỳ trí
mạng.
Cũng bởi vậy, nếu như mình bây giờ còn có thể bị cái tiểu thư điêu ngoa này
đánh cho không chống đỡ được hoặc là bị ép vào góc tường, vậy mới thật sự là
trò cười.
"Tiểu thư, nếu như ngài và người trong nhà có mâu thuẫn mà nói, ta đề nghị
ngài thử nói chuyện với họ, đương nhiên, dưới tình huống bình thường thì đều
không có kết quả.
Đứng trên góc độ thanh thiếu niên để cân nhắc, thiếu thốn và cần cha mẹ yêu
thương gần như là một lời nói nhảm, nhưng trong hiện thực, cũng không phải là
mỗi một người làm cha làm mẹ đều có thể có đủ thời gian và sức lực để cùng
với con cái trưởng thành, nếu có, vậy cần trân trọng, nếu như không có, vậy thì
càng cần quý trọng bản thân mình.
Huống hồ, ta cảm thấy điều kiện của ngài thực sự rất tốt, ta đều không xứng với
dạng bảo vệ này, không ở nổi trong căn phòng điều kiện như nơi đây, xem như
chia đôi tiền, sau khi trở về chắc chắn không trả nổi."
"Quả thực giống nhau như đúc, hoàn toàn giống nhau như đúc, giọng điệu nói
chuyện, phương thức giáo dục người khác, ngươi và hắn, thật sự giống như là
đúc ra từ chung một khuôn, ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, ngươi là con riêng
của hắn."
Tiểu thư Dinah lại kiên cường mà đứng người lên thêm một lần nữa.
Karen thở dài, vị tiểu thư này mặc dù điêu ngoa, nhưng thể chất thật sự rất tốt.
Màu đen trong hai tròng mắt của tiểu thư Dinah đã đậm đặc đến nỗi sắp chảy
tràn ra, cô nhìn chằm chằm vào Karen:
"Ngươi biết cái gì, ngươi hiểu được cái gì, ta cũng không phải là cần tình
thương và sự chú ý của hắn, ta chỉ là không muốn hắn xem ta là làm một bộ
quần áo, trong lúc cần thì hắn mặc ta vào, chờ đến khi xong, hắn sẽ rất tự nhiên
cởi ta ra.
Ta có thể tiếp nhận việc trưởng thành lẻ loi trơ trọi, ta không có yếu ớt đến như
thế.
Nhưng hắn lần lượt cho ta hi vọng, để cho ta trông thấy sự yêu mến, lại một lần
rồi một lần tự tay bóp nát chúng nó ở ngay trước mặt ta!
Hắn đang tra tấn ta,
Hắn đang tra tấn ta!!!"
...
"A, cô gái nhỏ đáng thương, ta ngược lại có thể đặt mình vào góc độ của cô ta,
trong đại gia tộc thật sự có rất nhiều ví dụ như vậy." Pall dùng một chân mèo
chống đầu của mình, nằm ở trên người Kevin nhìn xem tiểu thư Dinah đang nổi
điên bên kia.
"Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra một cảnh tượng, ví như thuộc hạ trung thành
với gia tộc vì bảo vệ gia chủ nên chết rồi, gia chủ thu dưỡng con của hắn, trong
một vài trường hợp đặc biệt, sẽ kêu đứa trẻ đi ra để biểu hiện ra một loại thân
thiết, đây là vì muốn để cho các thuộc hạ khác nhìn thấy."
"Gâu." Kevin ngước mắt chó lên một chút, "Gâu gâu."
"Nhưng mà đây cũng không tính là việc gì quá ghê gớm, mặc dù có chút đáng
thương, nhưng dù sao... cũng có thể hiểu được. Lấy sinh tồn làm điều kiện tiên
quyết, phối hợp biểu diễn, có được điều kiện để sinh tồn, vốn là một loại bản
năng của con người."
"Gâu."
"Nhưng cô ta rõ ràng đi một con đường cực đoan, hoặc là nói, một chút nguyên
nhân đặc biệt để cho cô ta quá kiềm chế, cái này không giống như là bởi vì thân
phận của người kia tạo thành, càng giống là một… nói như thế nào đây, nói như
thế nào đây...
Có lẽ người kia có sức hút quá lớn, trong đây xen lẫn một chút tình tiết luyến
phụ?"
Mắt chó Kevin trợn lên, rất ngoài ý muốn nghiêng đầu chó muốn xem xét Pall
đang nằm trên lưng mình, lúc nghe được cái từ này, Kevin chỉ cảm thấy Pall
trong nháy mắt trở nên thật chuyên nghiệp.
"Ha ha meo, chủ yếu là lần trước Karen nói sau này cấm yêu tinh radio giúp ta
mua tiểu thuyết tình yêu, ta thật sự là rảnh nên không có chuyện làm, chỉ có thể
đọc một chút sách nghiên cứu tâm lý, ở chỗ của yêu tinh radio có cả một chồng
lớn."
"Gâu."
"Ta cũng không phải thật sự đang nghiên cứu, ta chỉ thích xem ví dụ ở trong đó,
cả đám đều rất vặn vẹo, rất thú vị, xem như mẩu chuyện nhỏ mà đọc."
"Gâu."