Số 13 Phố Mink

Chương 2067

Thế giới này, có đôi khi chính là kỳ diệu như vậy.

Đúng vậy, vào thời điểm này, Karen phát hiện hắn, chống nạnh, nói chuyện...

Bộ xương.

Không cần chứng cứ gì, không cần mánh khóe gì, không cần để ý biểu cảm,

thậm chí cũng không cần mở mắt ra... Cho dù là một hạt đậu hà lan bị đặt dưới

mấy chục lớp đệm, ngươi cũng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó như

cũ.

Chính là rõ ràng như vậy, cũng chỉ đơn giản như vậy.

Phải biết rằng cho dù là lúc đối mặt với những nhân vật lớn kia, Karen cũng

chưa từng khẩn trương như vậy, bởi vì bộ xương khô kia, thật sự nhòm ngó đến

bí mật sâu nhất của mình.

Karen nhìn hắn, giống như là lúc trước Dis nhìn mình vừa thức tỉnh, cho dù

mình có cố ý ngụy trang che giấu, nhưng Dis vẫn chỉ cần một chút là đã nhìn ra:

Ngươi là giả.

Mà sau khi người thanh niên vừa mới gọi lão Nievella mang thức ăn lên xong,

khi cảm giác được ánh mắt của Karen, bên trong động tác quay đầu nhìn qua

ngắn ngủi này, ánh mắt của hắn phát sinh nhiều lần biến hóa, ví như:

"Ha ha, chào ngài, ngài khỏe chứ!"

"A ha, nhìn ngài trông thật giống với một người bạn của ta!"

"Ngài vì cái gì nhìn ta vậy, trên mặt của ta có một đóa hoa à?"

"Này, trừng mắt nhìn ta làm cái gì, muốn bị đánh phải không!"

Đợi đến khi thanh niên rốt cục quay đầu đến, hắn gượng cười.

Hắn có thể cực kì ung dung dùng các loại phương thức cực kì thích hợp để bản

thân mình ẩn nấp, nhưng trong nháy mắt cùng đối mặt với Karen, hắn rõ ràng,

đối phương đã nhận ra hắn.

Thanh niên không cảm thấy kỳ quái, bởi vì hắn cũng nhận ra Karen.

Rõ ràng cả hai bên đều đang ngụy trang thân phận, thế nhưng mà... Đều vô

dụng.

"Sự sùng kính của ta đối với ngài càng sâu hơn, ta thật sự không nghĩ tới, ngài

lại chờ ở chỗ này."

Giờ khắc này, Karen cũng bắt đầu cảm thấy, Neo phái Philomena tới đây giám

thị, cũng không chỉ là đơn giản vì đuổi cô ta đi.

Trong nhiều lúc Neo đều sẽ cho người ta một loại cảm giác cực kỳ không đáng

tin cậy, nhưng ngẫm nghĩ lại, mỗi lần đến điểm mấu chốt, hắn giống như chưa

hề bị tuột xích.

Đọc ký ức của Philias, tổ tiên Dị Ma Khát Máu lải nhải, bây giờ còn phải tăng

thêm một cái truyền thừa của Giáo Hoàng Điên;

Quan trọng nhất đó là bản thân hắn thế nhưng là một kẻ ngoan độc có thể tự

mình kéo bỏ da mặt xuống để kiên cố bản tâm của mình.

Ngươi rất khó tưởng tượng, dưới sự dung hợp của nhiều nguyên tố cực đoan

như vậy, đến cùng đã tạo thành một cái quái thai như thế nào.

Trên thực tế, bà ngoại từng nhiều lần dùng "Ánh sáng" để hình dung Dis lúc còn

trẻ tuổi, bên trong những người đồng lứa, bất luận ngươi lại ưu tú đến thế nào,

đều sẽ bị Dis bao trùm, người bị đè ép thảm nhất, không thể nghi ngờ chính là

Rasma, nhưng về sau Rasma thế nhưng là trở thành Đại tế tự, một người khác là

Tahisen sùng kính Dis, về sau cũng ngồi vào bàn tròn.

Ở bên người Karen, người còn có thể tiếp tục ngoan cường biểu lộ bất mãn đối

với sự mất cân bằng của những thứ bí mật mà vẫn tìm kiếm sự bù đắp, đồng

thời còn có thể sống để tìm kiếm niềm vui, cũng chỉ có Neo.

Mà nếu như đứng trên góc độ của bộ xương, dựa theo thế giới quan mà hắn

nhận biết bây giờ, nếu như hắn biết vị trí này là do “Ánh Sang” đề nghị, "Trật

tự" lại tới đây chờ hắn...

Hắn sẽ cảm thấy, lần này mình tự chui đầu vào lưới, thật sự không oan chút nào,

thậm chí có thể nói là vô cùng vinh dự.

Cho dù biết rõ nơi này có cạm bẫy, hắn cũng sẽ không nhịn được mà nhảy vào,

bằng không hắn nhất định sẽ tiếc nuối cả đời!

Karen đứng người lên, yên lặng nắm chặt lấy thanh kiếm Diamance đặt ở bên

cạnh.

"Ta nói này, có thể chờ cơm nước xong xuôi rồi ra tay có được không?" Thanh

niên hỏi.

Karen lắc đầu, biểu thị từ chối.

Không thể cho tên trước mắt này thời gian, nơi này mặc dù không có trận pháp

phòng ngự được bố trí trước giống như trong rạp hát trước đó để cho hắn sử

dụng, nhưng có thể đánh bại hắn trong một trận chiến trên cơ sở chiến đấu công

bằng hay không thì Karen cũng không rõ ràng.

Lần trước giao thủ, cả hai đều có ý đến điểm đủ thì dừng, thậm chí có thể nói là

đều không có đổ mồ hôi.

Mà nếu như cho hắn càng nhiều thời gian, có trời mới biết hắn sẽ còn bố trí ra

được cái gì, thủ đoạn của tên này, để cho Karen cực kỳ kiêng kị.

"Ai, ta thật sự là quá đói mới lấy can đảm đi ăn món Wien, lão Nievella, làm đồ

ăn cực kỳ chính tông, khó ăn một cách chính tông."

"Vụt!"

Sau một khắc, một luồng khí xuất hiện ở sau lưng bộ xương, Philomena vẻ mặt

mê mang vốn đang ngồi ở bên cạnh Karen bỗng cứng lại, biến mất giống như

một cơn gió, đây rõ ràng là tàn ảnh.

Tay phải Philomena nắm thành đấm, bên trong nắm đấm ngưng tụ ra một thuật

pháp mang theo hiệu quả nghiền nát, tay trái thì nắm chặt Đao Ác Mộng, trực

tiếp chặt về phía cổ của tên thanh niên.

Thanh niên không quay đầu, vị trí phía sau lưng trong nháy mắt có hai gai

xương chĩa ra, chéo nhau như một cây kéo, phần eo của Philomena có thể sẽ bị

chém đứt ngang.

Đao Ác Mộng chém xuống, kẹp lại hai gai xương dài, đồng thời nắm tay phải

của Philomena đánh về phía sau gáy của tên thanh niên.

"Ầm!"

Một vách chắn phòng ngự xuất hiện, ngăn cản một đấm này của Philomena lại,

nhưng hiệu quả nghiền nát bao trùm ở trên nắm đấm khiến cho vách chắn này

rung chuyển, dập dờn tạo ra đường vân giống như sóng nước.

Mặc dù không phá vỡ, nhưng cái này đã đủ.

Philomena nhắm mắt lại,

Trầm giọng nói:

"Nhập mộng."

Từ bên trong khe hở gợn sống, sức mạnh đã rót vào, dưới sự lôi kéo chìm vào

giấc mộng, thanh niên cũng cảm nhận được da đầu của mình tê lên.

Hắn không bị kéo vào trong giấc mộng thành công, nhưng ý thức vào lúc này

quả thật chịu ảnh hưởng.

Lúc này, Karen hành động.

Thanh kiếm Diamance chém ra theo một vòng cung hoàn mĩ, bổ về phía ngực

của tên thanh niên.

"Phốc!"

Quần áo của tên thanh niên nổ tung, ngực bị chém mở.

Đây đúng là một lần hai đánh một phối hợp không thể bắt bẻ, nhưng trong lòng

Karen lại không vui sướng bao nhiêu, bởi vì khi lưỡi kiếm vào, anh không cảm

nhận được bao nhiêu lực cản.

"Oanh!"

Sóng khi màu xám từ trên người của tên thanh niên kia phun ra ngoài, bên trong

xen lẫn nguồn sức mạnh ô uế cực mạnh.

Philomena bắt đầu lùi hẳn về sau kéo dài khoảng cách, ánh mắt Karen híp lại,

đối mặt với ô uế, anh cũng lựa chọn lui lại.

Nhưng mà cái làn sóng khí màu xám này sau khi tuôn ra thì đang nhanh chóng

dùng một tốc độ cực kỳ nhanh mà thu hồi lại, làn da máu thịt của tên thanh niên

bắt đầu tróc ra, lộ ra bộ xương màu đồng ở bên trong.
Bình Luận (0)
Comment