"Không giống, bây giờ nó còn quá nhỏ, không đủ uy phong." Pall dùng cái đuôi
lướt qua người cô bé, "Đợi đến lúc nó lớn hơn một chút, ai dám chọc ta, ta sẽ
mang nó theo để đi tính sổ!"
Karen nhìn về phía Kevin, Kevin ánh mắt vô cùng đơn thuần mà đáp lại, thật ra
trong lòng vẫn là rất bồn chồn, lo lắng Karen tiếp tục tính sổ chuyện mình gặm
cánh tay của người ta khi nãy.
Thật ra, xem như là một trăm con chó vàng cùng nhau gặm Cốt Long, có lẽ
ngay cả da cũng không xước.
Giống như là khi Karen cầm thanh kiếm Diamance, liên tục chọt mấy kiếm lên
người Auggie, cô ta vẫn sẽ không chết, bây giờ còn có thể nhảy nhót tưng bừng.
Karen mở miệng nói: "Ngươi mang theo nó."
Kevin trừng mắt nhìn, bây giờ nó có cảm giác, có chút sửng sốt giống như khi
Philomena bị hỏi chuyện công việc khi nãy.
Karen đứng người lên, lúc đi tới cửa, anh dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía
cô bé vẫn ngồi ở bên giường như cũ, hỏi:
"Đặt tên cho nó rồi sao?"
"Ồ, còn không có, đây không phải là quyền của cậu hay sao?" Pall nói một cách
đương nhiên.
"Vậy cô có thể giúp suy nghĩ, đặt cho nó..."
Pall lập tức nói: "Connor. Inmerais!"
"Cái tên này..."
Pall ngắt lời Karen, hô về phía cô bé: "Connor!"
Cô bé quay đầu, nhìn về phía Pall: "Meo."
Pall thì nhìn về phía Karen: "Cậu nhìn xem, nó thích cái tên này, cũng hãy tin
ta, về sau nó sẽ nói chuyện bình thường."
"Họ..."
"Không theo họ cậu thì theo họ ai đây? Theo họ Ellen của ta sao? Ai nha, mặc
dù ta cảm thấy nếu như bên trong trang viên Ellen có thể nuôi một con rồng,
quả thật rất có cảm giác biểu tượng, về sau nói không chừng còn có thể đổi tên
gọi thành trang viên Rồng Ellen, nhưng ta cảm thấy đặt cái họ Ellen này cho nó,
có một loại cảm giác nhà Ellen chúng ta không xứng.
Vẫn là dùng họ Inmerais đi, xem như cậu giúp Dis nhận một đứa cháu gái.
Ồ, đương nhiên, nếu như cậu dự định thay Dis thu một chắt gái, cũng không có
vấn đề."
Pall vừa nói vừa dùng vuốt mèo đụng đụng vào cô bé:
"Nhìn xem, ngươi và cậu ta có chung một họ, cái này rất bình đẳng, đúng không
meo?"
Cô bé gật đầu.
"Vậy thì gọi Connor đi." Karen cảm thấy cái tên này cũng rất dễ nghe, nhưng
mà một nguyên nhân càng quan trọng hơn đó là trong ngữ hệ Maclay, mặc dù
đằng sau cái tên của không ít người đều có thêm một hàm nghĩa khác, nhưng
phương thức sắp xếp tổ hợp vẫn còn có chút quá đơn điệu, không cần thiết phải
chọn lựa, đương nhiên, cũng đồng thời đã mất đi niềm vui thú khi chọn từ.
Nhìn xem bé Connor, Karen không khỏi hồi tưởng lại lời nói của Thần Trật Tự
mà mình nghe thấy trong giấc mơ.
Ta không biết ta có thích thế giới này hay không, nhưng trước mắt, cũng không
phải là rất chán ghét;
Nhưng ta có thể cảm nhận được rõ ràng rằng nếu có một ngày Thần linh trở về,
đó có lẽ cũng không phải là một thế giới mà ta yêu thích.
Nếu có một ngày, thế giới này không còn có Trật Tự, biến thành sân sau của
Thần;
Lúc ta quyết định cải tạo thế giới này,
Hi vọng ngươi có thể đứng ở bên cạnh ta.
Connor ngẩng đầu, nhìn về phía Karen, ánh mắt của hai người đối mặt.
Karen cười cười, đi ra khỏi phòng ngủ phụ.
Nhìn như vậy, thật sự là Thần Trật Tự đã thức tỉnh Long Thần Phản Nghịch,
nhưng không biết vì cái gì, đoạn ghi chép này bị biến mất.
Nhìn vào tất cả mọi thứ trong hiện tại, mình và Connor giống như là một loại
luân hồi của Thần Trật Tự và Long Thần Phản Nghịch trong kỷ nguyên trước.
Nhưng mà vấn đề từ trước đó rất lâu cũng đã được Karen cùng với Alfred và
Kevin luận chứng:
【 Mình không thể là Thần Trật Tự luân hồi, mình không thể là Thần Trật Tự
trở về, càng không tồn tại khả năng mình bị xóa đi ký ức quên mất mình là Thần
Trật Tự. 】
Nguyên nhân của quá nhiều điều trùng hợp xuất hiện, thật ra cũng rất dễ lý giải.
Trên con đường nhỏ tràn đầy hương hoa này, từ vô số năm tháng đến nay, gần
như không ai bước qua nơi này, người lần trước bước qua nơi này, là Thần Trật
Tự;
Lần này, thì là chính mình.
Tất cả những thứ giống nhau và trùng hợp, là bởi vì trên người của mình và
Thần Trật Tự, đều giữ lại hương hoa giống nhau, chỉ có điều qua ánh mắt của
người bên ngoài, cũng chỉ thấy mỗi hương hoa này.
Philomena bưng đồ ăn tới, một đống đồ chua.
Còn có một thứ thoạt nhìn trông giống như là rắn đuôi chuông, trên đầu có để
thêm một mảnh chanh xem như là một món ăn.
Yết hầu của Karen bỗng nhúc nhích, lần thứ nhất, anh cảm thấy hương vị của
Wien là một loại mỹ vị khó có được, anh thậm chí bắt đầu nhớ đến hương vị
tương Wien.
"Ta không ăn, ngươi mang vào cho chúng nó ăn đi, ta muốn đi đến văn phòng tổ
chuyên án một chuyến, ngươi ở lại nơi này phụ trách sự an toàn của bọn nó."
"Vâng, Bộ trưởng."
Karen đi vào phòng ngủ của mình, xối nước tắm sơ rồi mặc một bộ thần bào
sạch đã chuẩn bị sẵn, lúc ra khỏi phòng, chỗ hành lang, Auggie đứng ở đó dựa
vào vách tường, nhìn, giống như là một con yêu quái thích ăn trẻ con ẩn hiện
lúc buổi tối.
"Ngươi muốn đi ra ngoài?" Auggie hỏi.
Karen không để ý tới cô ta, phất tay ra hiệu cô ta tránh đường một chút.
"Ta có thể dẫn ngươi đi, tốc độ nhanh hơn một chút." Auggie chủ động nói.
Karen không đáp lại, đi vào thang máy.
Loại phương tiện này, anh dùng không nổi.
Trong lúc thang máy mãng xà di chuyển xuống dưới lâu, trong lòng Karen
không khỏi cảm khái, lúc trước anh cảm thấy Người Cầm Roi mang theo một
con Băng Sương Cự Long trưởng thành đi bắt kiến là một phương thức thể hiện
cấp cao...
Là do mình hiểu lầm Người Cầm Roi rồi, người đứng đầu hệ thống mình sao có
thể là một người còn không thoát khỏi thú vui cấp thấp như vậy, nguyên nhân
chủ yếu là con rồng này có vẻ chỉ thích hợp dùng để bắt kiến.
Đi ra khỏi khách sạn, Karen đưa tay gọi một chiếc xe "Bọ rùa".
Khi Karen nói ra tên bệnh viện của tổ chuyên án, trên mặt người đánh xe lái bọ
rùa lúc này lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Nhưng ngay lúc đó lại cực kỳ ân cần mời Karen ngồi xuống, cũng cam đoan sẽ
dùng tốc độ nhanh nhất để đưa đến đích.
Đợi đến khi tới cửa bệnh viện, lúc Karen chuẩn bị xuống xe trả tiền, lại phát
hiện người đánh xe trực tiếp lái bọ rùa đi, vẻ mặt sợ sệt người bên trong đi ra
cần dùng xe.
Xem ra tần suất trưng dụng xe buýt của các “ngài” Trật Tự Thần Giáo quả thật
cao vô cùng.