Khi Cấm chú tác động lên mình, giống như là có hai cánh tay xuất hiện từ hư
vô; một tay bóp lấy cổ từ phía sau, một cái khác thì đè lên từ phía sau gáy, dùng
một loại phương thức không để ý đến ý muốn của ngươi mà đẩy ngươi xuống
dưới biển.
Ngươi có thể trông thấy bọt khí không ngừng bay ra từ mặt của mình, cũng có
thể cảm giác được ánh sáng đang dần cách xa, bóng tối vô tận, đã trở thành kết
cục được định sẵn của ngươi.
Nếu như kéo góc nhìn ra xa, Karen trở nên nhỏ đi, biển cả cũng trở nên nhỏ đi,
ở bên ngoài biển cả, nơi mà ánh sáng nhộn nhạo, xuất hiện một cái bàn cổ xưa,
phía trên có sách vở và bút lông ngỗng.
Một bóng người to lớn giống như là núi non đang ngồi ở đằng sau bàn đọc sách,
cầm trong tay một cây bút, giống như là đang đọc hoặc là sáng tác; lúc này so
sánh Karen với hắn, nhỏ bé giống như là một hạt bụi.
Trong cái kỷ nguyên mà Chư Thần không xuất hiện này, tín đồ cho dù là có
thành kính cuồng tin Thần, cảm giác đối với thần cũng đã mơ hồ, mà thông qua
sự miêu tả bên trong thần thoại tự thuật để tiến hành tưởng tượng, lại luôn cảm
thấy có sự thiếu sót.
Nguyên Lý Thần Giáo từng có một vị tiên hiền để lại qua một bộ tác phẩm phổ
cập khoa học, lấy một loại góc nhìn đặc biệt giới thiệu cho các tín đồ về sự tồn
tại của Thần, trong đó có một đoạn miêu tả thế này: Trong mắt của Thần, ngươi
có thể là người; trong mắt của ngươi, đối phương là Thần; nhưng khi ngươi
thoát rời khỏi thân thể của mình, đồng thời nhìn về phía thần đang nhìn mình,
ngươi sẽ bỗng nhiên không biết mình rốt cuộc là ai, không, là cái gì.
Người của hậu thế đã từng cố giải thích đoạn miêu tả này bằng nhiều cách, thậm
chí thoát khỏi phạm trù giữa người và Thần, tăng lên đến cấp độ tư tưởng. Lúc
này trạng thái của Karen, thật sự là lời chú thích chính xác nhất.
Bóng tối vào lúc này đang nhanh chóng xâm nhập, vào lúc này thời gian trôi
qua đã mất đi ý nghĩa vốn có, sinh mệnh không còn có chiều dài hay độ rộng gì
cả, trở về một chấm tròn vào ban đầu.
Tất cả những sự biến hóa đều không còn tồn tại nữa, bất cứ chiều hướng phát
triển nào cũng đã kết thúc.
Không có tử vong, lại vượt trên cả tử vong.
Một chiếc lông ngỗng nhỏ bé, không biết từ rơi xuống từ chỗ nào trên chiếc bút,
bồng bềnh lắc lư, cuối cùng rơi xuống đỉnh đầu của Karen, dường như muốn
chấm một cái dấu chấm tròn kết thúc cuối cùng.
Trong thời khắc này, Karen có thể nói là đã "Chết", chỉ thiếu một lần hô hấp
cuối cùng, một lần chớp mắt cuối cùng, một lần thở dài cuối cùng. Khi phong
cấm đạt đến bước cuối cùng, Karen đã mất đi tất cả sự khống chế của lý tính,
cơn nghiện đói vẫn giấu kín ở nơi sâu nhất trong lòng luôn luôn bị đề phòng
chèn ép, có được cơ hội thở dốc.
Nó vốn cũng không có tác dụng gì đối với Cấm chú, nếu là Cấm chú của một
Thần Giáo khác, thậm chí là một Cấm chú của Thần chi nhánh mà thôi, cái cơn
nghiện đói này cho dù có xuất hiện đi nữa, cũng chỉ có thể tới kịp lúc để cuồng
loạn vô năng một chút cuối cùng, sau đó sẽ cùng với Karen bị phong ấn triệt để.
Nhưng mà, Morindi hiến tế sinh mệnh sử dụng vật triệu hoán vong linh Norton
thi triển Cấm chú, trên bản chất là lợi dụng quan hệ giữa Norton và Tiranus,
dùng một loại phương thức cực kỳ mưu lợi để hạ thấp độ khó khi thi triển Cấm
chú này.
Giống như là giơ tay lên mượn đồ của người khác, có quan hệ có giao tình, tất
nhiên mượn sẽ lại càng dễ, lãi suất vay mượn cũng sẽ thấp hơn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vấn đề lại xuất hiện ở đây. Khi Cấm chú của
Tiranus, cảm ứng được khí tức của "Thần Trật Tự", Tiranus sẽ làm thế nào?
Vấn đề này có thể thay một phương thức khác để xem xét, ví như: Khi Alfred
sử dụng Ánh Mắt Mị Ma với một người, chợt phát hiện cái người này lại là
thiếu gia nhà mình, vậy hắn nên làm như thế nào?...
Karen biết mình và Thần Trật Tự không có quan hệ gì, trên điều kiện tiên quyết
là vô số sự trùng lặp nên mình đi lên con đường giống với Thần Trật Tự năm
đó.
Cho dù Thần Trật Tự trong giai đoạn "Thần khải" bố trí một cái bảng chỉ đường
sai lầm cho tất cả tín đồ Trật Tự, nhưng Karen vẫn không bị lừa dối.
Cũng bởi vậy, loại khí tức giống với Thần Trật Tự trên người anh cũng được giữ
lại.
Giống như là một người thích ăn tương, trên người họ luôn luôn có một loại
mùi tương, khiến cho hàng xóm láng giềng và người bên cạnh khi nghe được
mùi vị này sẽ vô thức cho rằng là người đó tới.
Nếu như bọn họ có thể sử dụng con mắt để nhìn ngó xem xét, vậy thì sẽ phát
hiện là một người khác, nhưng vấn đề ngay ở chỗ trong kỷ nguyên mà Chư
Thần không xuất hiện, người có tư cách để "Nhìn", ít đến nỗi gần như không có,
Kevin xem như trường hợp đặc biệt, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu đã chưa
từng "Hiểu lầm".
Trước đây khi mảnh vỡ của Ankara lần đầu tiên trông thấy Karen, cũng sai lầm
mà gọi "Cha", nhưng nhìn nhiều thêm một chút sẽ ý thức được điểm không
thích hợp.
Về phần những người khác, bọn họ vốn cũng chưa từng “gặp” Thần Trật Tự,
cho nên tưởng nhầm khí tức này là thứ mà chỉ Thần Trật Tự có.
Karen từng trêu đùa cùng với Pall, tình huống trên người mình rất giống như
một bộ đồ mới của Hoàng đế, anh vì thế mà còn cố ý giảng giải cho Pall về câu
chuyện ngụ ngôn này một lần, điểm khác biệt duy nhất đó là cái bộ đồ mới này
trên người anh bị mặc ngược. Karen biết rằng mình không có mặc nó, nhưng
người chung quanh khi nhìn về phía anh, từng người một đều kiên định rằng
mình đang mặc vào.
Karen cũng không ghét chuyện này, bởi vì không cách nào phủ nhận là “bộ đồ
mới của Thần Trật Tự” này, quả thật mang đến cho anh không ít điểm tốt.
Cũng giống như hiện tại, vốn di đã kết thúc, bởi vì khí tức mà cơn nghiện đói
tạo ra để cho dấu ấn tinh thần của Tiranus để lại trên chiêu Cấm chú vốn không
có ý thức kia, bắt đầu lập tức run rẩy.