Số 13 Phố Mink

Chương 2117

Ranedal vốn từng là bao tay trắng của Thần Trật Tự, khi đối mặt với Thần Trật

Tự bỗng nhiên tỏa ra khí tức đói khát, lúc này bị dọa đến nỗi nằm rạp trên mặt

đất phát run, tạo thành bóng ma tâm lý; mà Tiranus là một trong tứ đại tùy tùng

của Thần Trật Tự, không có khả năng cảm thấy lạ lẫm đối với khí tức này, thậm

chí, càng thêm sợ hãi và kính sợ so với Ranedal. Karen bị cơn nghiện đói hoàn

toàn thao túng, mở hai mắt ra, ánh mắt, tựa như đã xuyên thấu bất cứ vách ngăn

nào, chiếu đến trung tâm của Cấm chú này, phát ra một tiếng chất vấn, thậm chí

không phải nói chuyện, mà chỉ là một âm tiết: "Ừm?"

Trong khoảnh khắc, phong cấm vốn còn thiếu một chút cuối cùng sẽ có thể

hoàn toàn phong cấm, bắt đầu tan rã.

Lúc trước nó vọt tới giống như thủy triều, còn bây giờ thì nó trốn chạy như chó

mất chủ.

Từ trong hư vô, bóng người vốn đang ngồi sau bàn đọc sách kia biến thành quỳ

sát.

Tiranus vì Thần Trật Tự mà sáng lập ra Trật Tự Thần Giáo, bây giờ trong thần

thoại tự thuật của Trật Tự Thần Giáo, Tiranus là biểu tượng của trí tuệ và sự

trung thành, nhưng vào lúc này, Tiranus đang phát ra lời sám hối thành tín nhất:

"Thần, ta có tội."

Karen không để ý đến, mà là mở mắt ra.

Anh ở trong hiện thực, vẫn đang đứng trong hang động đá vôi như cũ, dưới

chân là một quả tim khô quắt đã hoàn toàn mất đi hoạt tính.

"A, a."

Trong cổ họng, bắt đầu không ngừng phát ra âm thanh giống như dã thú, màu

đen vốn đang điên cuồng xoay tròn ở sâu bên trong hai con ngươi, để lộ ra màu

đỏ máu....

Trận pháp đã không còn sự duy trì của Morindi cho nên đã trực tiếp vỡ tan,

Karen mở hai bàn tay ra, nhìn về phía phía dưới, cùng Morindi đối mặt lần cuối

cùng.

Trong đôi mắt của Morindi mang theo vẻ kinh hãi, chết đi.

Bà ta thậm chí không còn kịp suy nghĩ nữa, hình ảnh cuối cùng mà mình nhìn

thấy, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào? Nhưng lúc sắp chết, cánh tay khô quắt

kia của bà ta nhẹ rung lên, cái động tác này đã tinh tế nói lên sự vội vàng và

khát vọng của bà ta.

Đó là thứ mà cả đời này bà ta đều muốn bắt lấy, đáng tiếc, bà đã không có cơ

hội. Connor đã biến trở về bộ dáng bé gái, con người nhện vốn đang dây dưa

nãy giờ với Connor cũng đã biến thành tro bụi sau khi Morindi chết.

Nhưng mà, khi ánh mắt của Connor nhìn về phía Karen đã thoát khỏi Cấm chú,

cô bé lập tức trở nên nghiêm túc, hai tay đặt trước người, chuẩn bị biến thành

rồng bất cứ lúc nào.

Bởi vì bây giờ trên người Karen, có một loại khí tức để Connor cảm thấy vô

cùng khó chịu, cô cũng không có quá nhiều tâm tư, chấp niệm lớn nhất có

nguồn gốc đến từ sự điên cuồng và rắn rỏi từ trong xương của Long Thần Phản

Nghịch.

Thần, là thứ mà vị Long Thần kia phỉ nhổ.

Rõ ràng là Thần Trật Tự đã "Thức tỉnh" Long Thần Phản Nghịch, nhưng bên

trong thần thoại tự thuật Ánh Sáng Trật Tự cũng không có ghi chép riêng gì

giữa Thần Trật Tự và cùng Long Thần Phản Nghịch, trong này, tất nhiên tồn tại

một nguyên nhân, khả năng cao nhất đó chính là, Long Thần Phản Nghịch và

Thần Trật Tự bất hoà. Ánh mắt của Karen nhìn về phía Neo trước tiên, Neo

cũng nhìn về phía Karen, hắn vốn cho rằng Karen đã xong đời rồi, nhưng bây

giờ, Karen lại thoát nạn, nhưng mà hắn cũng đã nhìn ra sự thay đổi trên người

của Karen, cơn nghiện đói vẫn luôn quấy nhiễu Karen đã phát tác, mà lần này,

lại bộc phát vô cùng triệt để, Karen tựa như đã mất đi sự khống chế chủ quan

đối với nó.

Việc mà Neo có thể làm bây giờ, chỉ có thể là không ngừng chớp mắt, thế

nhưng mà hắn vô cùng rõ ràng, nó sẽ chẳng có tác dụng gì.

Nhưng mà khi ánh mắt của Karen dời đi khỏi người của hắn, trong lòng Neo

cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Neo rõ ràng rằng trạng thái bây giờ của mình, đã không tính là đồ ăn gì, mà cái

này, cũng làm cho "Karen" mất đi hứng thú đối với mình.

Cậu ta đang, săn mồi! Trong chốc lát, trong lòng Neo vậy mà sinh ra một cảm

giác mất mát. Lần trước mình bởi vì hít một hơi từ cái bình “tạo Thần” kia của

Nguyên Lý Thần Giáo mà trở nên lạc lối, Karen lấy danh nghĩa "Cứu" mình cho

nên đục vài lỗ trên người mình, lúc chế giễu mình nằm trên giường bệnh chỉ có

thể làm vòi hoa sen, mình còn không thể mắng lại.

Lần này Karen lạc lối, vốn nên là một cái cơ hội tốt để ra tay đánh cậu ta một

trận, đáng tiếc, mình bây giờ không năng lực này, thật là rất tiếc nuối.

Karen tiếp tục di chuyển ánh mắt, Philomena nằm trên mặt đất, trọng thương

hấp hối, lắc đầu.

Ventura nằm trên mặt đất, phía sau lưng đều là máu tươi, đã hôn mê, cũng lắc

đầu.

Đồ ăn hấp hối, không chỉ đã mất đi dinh dưỡng, hơn nữa còn không tươi mới,

cảm giác phá hủy, đây không phải là thứ mà anh yêu thích, Karen nhìn về phía

Alfred đang từ từ bò dậy, mặt và đầu gối của Alfred bị thương, bây giờ đều là

máu tươi, nhưng không thể nghi ngờ trong những người ở đây, trạng thái của

Alfred là tốt nhất...

Alfred ngẩng đầu, nhìn về phía Karen, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc: "Thiếu

gia."

Karen cuối cùng vẫn dời ánh mắt đi, rơi vào trên người Connor, con Cốt Long

này, mới phù hợp nhu cầu bây giờ của Karen nhất.

Cảm giác được sát ý gần như không hề che giấu của Karen, Connor trực tiếp

chuẩn bị xong tư thế phòng ngự.

Nhưng Karen chỉ là giơ bàn tay lên, khế ước chủ phó hiện ra.

Nhìn thấy phần này khế ước, Connor lúc này mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra

vẻ không hiểu, mất mát, uất ức, phẫn nộ.

Alfred mở miệng nói: "Thiếu gia, ngài không thể làm như thế, nó là người mà

ngài cho rằng có chí hướng giống với ngài.”

Karen không để ý đến lời Alfred nói, vận chuyển khế ước, Connor lúc này quỳ

rạp trên đất, đã mất đi tất năng lực phản kháng, nhưng cổ của cô bé vẫn ưỡn lên

thẳng tắp như cũ, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Karen.

Connor vốn lựa chọn tin tưởng Karen, tin tưởng sự cộng minh trong thời khắc

kia, nhưng trên người của người trước đây đạp lên đầu thần trước mặt mình, lúc

này lại tỏa ra khí tức làm mình buồn nôn, càng phản bội lại ước định với mình.

Cơ thể Karen bắt đầu bồng bềnh, hạ xuống về phía Connor.

Nhưng cái này, Alfred chắn ngang ở giữa, trầm giọng nói: "Thiếu gia, ngài

không thể làm như thế, xin hãy tỉnh lại."

Karen duỗi tay ra, một sợi Xiềng Xích Trật Tự bay tới, trực tiếp quấn chặt lấy

cái cổ của Alfred, nhấc Alfred lên.

Alfred không có giãy dụa, máu me đầy mặt vẫn cố gắng trần thuật: "Thiếu gia,

xin tỉnh lại, ta không hi vọng trông thấy ngài sau đó sẽ hối hận."

Xiềng Xích Trật Tự càng lúc càng xiết chặt, miệng Alfred bắt đầu há lớn, phát

ra tiếng quát khẽ: "Thiên Mị, bây giờ ngươi không ra tay, chờ sau khi thiếu gia

tỉnh lại, ta sẽ đề nghị thiếu gia xóa ngươi đi!"

Trong chốc lát, một đôi cánh màu đen mở ra, sau đó bỗng nhiên phủ về phía

trước, bọc Karen lại
Bình Luận (0)
Comment