Số 13 Phố Mink

Chương 2160

"Ta muốn ngồi một hồi nữa."

"Vậy ta cũng ngồi một hồi nữa."

"A..." Kissen bị chọc giận quá mà cười lên, "Ngươi rốt cuộc là có ý gì, Bộ

trưởng Karen?"

"Không ý tứ khác, an toàn của ngài vốn nên do ta... Hiện tại là nên do cấp trên

của ta phụ trách, nhưng ngài tự tiện rời đi khách sạn, còn cự tuyệt nhân viên bảo

an cùng đi, cho nên ta cho rằng ngài có khả năng gặp nguy hiểm."

"Sự an toàn của ta, không cần ngươi lo lắng, có người có thể bảo vệ an toàn của

ta."

"Ta nghĩ, người muốn uy hiếp an toàn của ngài, hẳn cũng là biết điều này."

"Bộ trưởng Karen là có tình báo gì sao?" Drew lập tức hỏi.

Karen lắc đầu, hồi đáp: "Không có tình báo, chỉ là một loại giác quan thứ sáu."

"Vậy ngài vì cái gì không nói sớm?"

"Ta cũng là vừa mới dự cảm ra được."

Drew ngay lập tức nhìn về hướng Kissen, khuyên: "Thiếu gia, chúng ta vẫn là

nên về khách sạn trước đi."

Kissen nhíu mày, bây giờ hắn hiển nhiên không muốn rời đi.

Cái này khiến Karen không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, mục đích mà hắn muốn tiếp

tục ở lại nơi này là cái gì?

Hắn từng nói hắn từng đến nơi này với cha của minh, lại liên tưởng một chút

đến sự “hỗn loạn” trong nội bộ của vương thất Wien, rất khó để không khiến

người ta hướng về phương diện kia mà suy đón.

Nếu như thật là như vậy, như vậy họa sĩ thật đúng là vẽ hơi sớm, chắc hẳn là

phải vẽ ra chính là vương quyền thế tục trước mặt Thần quyền, quả thực chính

là bồn cầu.

Nhưng mà, sự tình phát triển hiển nhiên không có tính chừa thời gian để cho

Karen trở thành "Hoạ sĩ" hoặc là "Nhà tư tưởng", bởi vì khi Drew thả một con

quạ đen lên, quạ đen vừa bay đến giữa không trung thì nháy mắt đã mất đi tất cả

"Hoạt tính" mà rơi xuống đất.

Drew lập tức hô: "Có thích khách, bảo vệ thiếu gia!"

"Ông! Ông! Ông!"

Ba bóng người màu đen xuất hiện ở trong hoa viên, trên mặt cũng mang theo

mặt nạ màu đen.

Một người trong đó hạ hai cánh tay xuống, cả người nhanh chóng lao về hướng

trong đình.

"Ầm!"

Bốn phía của đình nghỉ mát, xuất hiện tám tên hộ vệ, trong đó hai cái hộ vệ giơ

đao đón đỡ, lại có hai tên hộ vệ phát động tấn công về phía sau của người áo

đen, những hộ vệ này tất nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Nhưng người áo đen nâng hai tay lên, thân thể lập tức to lên, biến thành một

người khổng lồ cao gần 4 mét, đấm một phát xuống đất, hai tên hộ vệ ở phía

trước bị đánh bay, mà hai tên hộ vệ có ý đánh lén phía sau thì bị hắn quay người

phun ra ngọn lửa màu đen mà bay hơi nửa phần trên cơ thể trong nháy mắt.

Cái này khiến cho Karen vốn đang ngồi yên tại chỗ nghĩ có thể nhìn trò hay một

chút cũng không khỏi trực tiếp đứng người lên, không phải những hộ vệ này

yếu, mà là kẻ tập kích này... Quá mạnh.

Còn sót lại bốn tên hộ vệ không dám lao ra mà là toàn bộ tạo hàng phòng ngự.

Nhưng vào lúc này, thân hình người áo đen thứ hai hóa thành một bóng đen mà

chìm vào mặt đất.

Bóng đen lấy một loại tốc độ khó có thể tin mà xuất hiện ở dưới chân Karen,

sau đó tiếp tục nhanh chóng di chuyển sang phía Kissen ở đối diện.

Bên trong lòng bàn tay của Drew xuất hiện một viên đá quý màu đen, hắn bóp

nát viên đá quý, bắt lấy từ bên trong một thanh trường mâu màu đỏ, trực tiếp

đâm xuống bóng đen phía dưới.

"Ầm!"

Sóng năng lượng khuếch tán ra mãnh liệt, nhưng lại lập tức thu trở về, ngược lại

hình thành một màn chắn màu đỏ, bảo vệ Kissen ở bên trong.

Bóng đen tập kích không thể thành công, thậm chí có khả năng còn bị thương vì

một chiêu này của Drew, thân thể hắn nhanh chóng rút về, lui ra khỏi cái đình,

về chỗ cũ.

Mà đổi thành một bên, một người áo đen đã hóa khổng lồ thì điên cuồng tấn

công phòng ngự do bốn tên hộ vệ tạo thành, mà bên phía đám hộ vệ này hiển

nhiên đã chống đỡ hết nổi.

Drew lại mở tay ra, trong lòng bàn tay lại xuất hiện một viên đá quý, cũng bóp

nát giống trước đó, hư ảnh của một thanh trường cung màu tím xuất hiện bên

trong tay hắn, hắn giương cung lắp tên, mũi tên hoàn toàn là được ngưng tụ từ

sức mạnh linh tính cả hắn mà ra.

Trong khoảnh khắc mũi tên hình thành, Karen rõ ràng cảm giác được đối

phương hướng sát ý vào trên người mình, hiển nhiên đối phương là đang hoài

nghi mình là người tổ chức lần ám sát này.

Nhưng đầu óc của Drew hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn ngất đi, rất nhanh đã

dời hướng sát ý, bắn một tên về phía người khổng lồ.

Mũi tên xuyên thấu phòng ngự, đâm xuyên cơ thể, miệng của tên người khổng

lồ kia phun máu tươi, nhưng những máu tươi này lại giống như là dung nham,

cũng xuyên thấu phòng ngự của bốn tên hộ vệ kia, xâm nhập vào trong cơ thể

của bọn hắn, lúc này, tiếng kêu thảm liên tục truyền ra từ bọn hộ vệ nằm trên

mặt đất.

Mà tên khổng lồ kia thì nhanh chóng lùi về phía sau, về vị trí ban đầu.

Trong một đợt tập kích, tám tên hộ vệ vốn ẩn nấp trong tối đã toàn bộ mất đi

sức chiến đấu, nếu như không phải Drew cưỡng ép ra tay, có lẽ sát thủ đã có thể

hoàn thành nhiệm vụ chỉ với một đợt tấn công.

Karen cảm thấy rất hứng thú đối với loại phương thức chiến đấu này của Drew,

anh rất hiếu kì, trên người của lão hầu nam này rốt cuộc đem theo bao nhiêu

viên đá quý.

Nhưng mà, Karen càng tò mò hơn là ngươi áo đen thứ ba vẫn đang đứng yên

kia, hắn không có chuyển vị trí, nhưng đã trong lúc lặng yên không một tiếng

động điều khiển trận pháp bao trùm bốn phía, và hiện tại, từ dưới chân của hắn

đều có hai đường vân màu đen từ từ lan tràn ra, liên hệ đến hai người áo đen

trước mặt.

Hắn đang chữa thương cho bọn hắn, khí tức của bọn hắn đang trở nên ổn định

trở lại;

Không,

Không chỉ là đang chữa thương,

Trên thân của hai áo đen tên kia, khí tức trở nên mạnh hơn lúc trước, Karen cảm

giác được rõ ràng, hắn còn đang chúc phúc tăng cường cho hai đồng bọn của

mình.

Đây là một vị... Mục sư có năng lực rất mạnh.

Quan trong nhất đó chính là, mặc dù toàn thân hắn ẩn nấp bao trùm dưới lớp áo

đen, nhưng Karen vẫn cảm giác được sự quen thuộc từ trên người hắn.

Nhờ vào sự nhạy cảm rèn luyện từ chuyện của bộ xương khô kia, Karen có thể

xác định:

Mình,

Biết cái người này
Bình Luận (0)
Comment