"Mặc dù đó cũng không phải là ngày mất thật sự của chị ấy, hẳn là ngày mà
Thần Giáo nhận định chị ấy đã chết do mất tích trong nhiệm vụ, nhưng cha
cũng không biết, cho nên sinh nhật của ông ấy cũng không còn được tổ chức."
"Cháu đã biết."
Trách không được bà ngoại chọn ngày này, thì ra lại chặt chẽ như thế.
Giống như là trong nhà trẻ, một người bạn nhỏ tên là "Ông ngoại" vừa làm một
chuyện tốt, bà ngoại lập tức nắm tay của ông ấy tìm kiếm phần thưởng, trong
này, là do biết bao yếu tố cho phép.
"Nhưng mà cha chưa từng để lộ nỗi nhớ của mình với chị trước mặt người khác,
nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong đêm nay giống mấy năm trước, ban ngày
ông ấy đều sẽ giống một người bình thường mà làm việc và sinh hoạt, nhưng
ban đêm, sẽ ngủ một mình trong tầng hầm, nhìn di ảnh của chị cả đêm, qua
nhiều năm như vậy, ông ấy đều như thế.
Ông ấy vẫn luôn vô cùng áy náy đối với cái chết của chị, cho rằng là do bản
thân yêu cầu chị ấy cao, mới khiến cho chị ấy tham gia vào bộ môn kia, cuối
cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chị, từng là niềm kiêu ngạo lớn nhất đời của ông ấy."
"Chân thành hơn rồi." Karen cười nói.
"À?" Eisen sửng sốt một chút, lập tức tỉnh ngộ lại, cũng cười nói, "Đây không
phải là đang làm nền."
"Ta biết, cho nên cậu cũng không cần làm nền, cái này không thích hợp với cậu,
cậu thì thích hợp với việc thẳng thắn hơn."
"Thật sao..."
"Bà ngoại nói với cháu, muốn nói chuyện này với ông Deron."
"Thật sao, lúc nào?"
"Ngay hôm nay."
...
"Xem ra canh đã nấu xong rồi." Phu nhân Đường Lệ đi vào phòng bếp nghe mùi
hương tỏa ra, nói.
"Đúng vậy, ta đã hận không thể lén uống trước một bát." Deron cười đáp lại.
"Nhưng mà còn một lát nữa mới đến lúc dùng cơm, ta phải xào thêm vài món,
dù sao thì Karen tới, ta muốn để nó giúp ta đánh giá một chút."
"Đây là chuyện đương nhiên, bà vui là được, ta vào phòng làm việc trước."
"Được rồi, ông đi đi."
Deron đi ra khỏi phòng bếp, trực tiếp đi về hướng tầng hầm, phòng làm việc của
ông ấy ở phía dưới, bố cục bên trong rất giống với văn phòng ở cao ốc giáo vụ.
Chỉ có điều ông ấy cũng không có tiếp tục nghiên cứu ở trong phòng làm việc,
mà là sau khi ngồi xuống, lấy một khung hình ra từ trong ngăn kéo, bên trong
khung hình không phải ảnh chụp, mà là một bức tranh vẽ rất tỉ mỉ.
Bên trong bức tranh là cả nhà năm người.
Ông ấy và vợ mình đứng song song nhau, tay phải mình nắm tay Eisen còn rất
nhỏ, vợ mình thì ôm con gái út còn mặc tã lót trong ngực, mà con gái lớn thì
đứng giữa hai vợ chồng, cười rất vui vẻ, đã là một cô bé xinh xắn.
Cách tấm kính, ngón tay của ông ấy vuốt ve trên mình con gái.
Hốc mắt, bắt đầu dần dần ẩm ướt.
Trong đầu, hiện ra ngày mình nhận được tin con gái xảy ra chuyện, lời trách cứ
của vợ mình: "Deron, ông đã nói sẽ bảo vệ tốt con gái của chúng ta!"
"Thật xin lỗi..."
Deron nhẹ giọng tự nói, lập tức, ông ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, câu nói vừa nãy
kia, cũng không phải hiện lên ở trong đầu ông, mà là xuất hiện ở trong hiện
thực.
Sau đó, Deron trông thấy vợ của mình bưng một đĩa đựng trái cây đi đến, phía
trên còn có một chùm nho đã rửa sạch.
"Còn nhớ rõ lúc con gái vừa ra đời, lời hứa của ông với ta sao?" phu nhân
Đường Lệ hỏi.
"Nhớ kỹ, phu nhân, ta đã từng hứa, sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cho
bà và con gái."
"Ông đã nuốt lời."
"Đúng vậy, ta nuốt lời, nếu như lại cho ta thêm một cơ hội, ta nhất định sẽ
không..."
"Nó đã không còn ở đây."
Deron nhắm mắt lại, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ nói những lời này, lại có ý
nghĩa gì..."
"Nếu con gái chúng ta không có xảy ra chuyện, nó có lẽ là đã sớm kết hôn,
trước Eisen, con của nó, hẳn là sẽ lớn hơn Richard một chút."
"Đúng vậy, không sai."
"Chúng ta nói không chừng sẽ có một đứa cháu ngoại trai hoặc là cháu ngoại
gái, nó nhất định sẽ cực kỳ ưu tú, bởi vì con gái của chúng ta cực kỳ ưu tú."
"Đương nhiên, chắc chắn, trên người nó chảy xuôi huyết mạch của ta và bà, lúc
còn nhỏ, nó đã thức tỉnh khối Rubic Thuật Khóa, xem như đồ chơi.
Người mà nó để ý, chắc chắn cũng là hết sức ưu tú, con của bọn nó, nhất định sẽ
kế thừa huyết mạch ưu tú của bọn nó, chắc chắn sẽ là một thiên tài!"
Phu nhân Đường Lệ bỗng nhiên mở miệng nói: "Giống như là Karen?"
Ông Deron trừng mắt giật mình, lập tức lộ ra vẻ mặt suy tư và giãy dụa, cuối
cùng vẫn lắc đầu nói:
"Bà à, ta cho rằng, đây cũng không có khả năng, bởi vì sự ưu tú của Karen vượt
quá sự hiểu biết và tưởng tượng của chúng ta, ta đi ngủ cũng không dám nằm
mơ giấc mộng quá đáng đến vậy.
Bà biết không, cậu ta thậm chí còn tinh thông trận pháp, là thật sự tinh thông,
đây rốt cuộc là một thiên tài như thế nào, cậu ta rốt cuộc làm sao làm được!
Trong mắt của ta, chỉ có những Thần tử cao cao tại thượng ở trong Thần Giáo,
mới có thể có được thiên phú đáng sợ giống như cậu ta!"
"Nếu như, ta nói là nếu như, cháu ngoại của chúng ta cũng là dạng người giống
như Karen thì sao?"
Deron suy nghĩ nghiêm túc một chút, lập tức giang hai tay ra, trả lời:
"Vậy ban đêm lúc ta nằm ở trên giường, sẽ bỗng nhiên xoay người qua lại, sau
đó cười ngây ngô lên, giống như là nửa năm nay lúc bà nằm trên giường vậy..."
Deron bỗng nhiên dừng lại, bởi vì ông ấy nghĩ tới những động tác này, nửa năm
qua, vợ mình lúc nằm trên giường thường xuyên sẽ như vậy, có đôi khi thật sự
không hiểu sao lại xoay người đi xoay người lại, dùng chăn mền che miệng,
cười ra tiếng.
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"
Deron nghe được tiếng trái tim mình nhảy lên, ông ấy cảm thấy bờ môi có chút
khô, bỗng nhiên ông ấy nghĩ đến một cái khả năng, khả năng này rất rõ ràng,
cũng rất rõ ràng, từ khi vợ mình gặp Karen rồi những hành động đối xử đặc biệt
khác cũng có thể thấy được sự gợi nhắc.
Có một số việc, người ở trong thấy mờ mịt, chỉ khi nào bắt được cảm giác và
đứng ở điểm cuối cùng mà nhìn lại, lập tức lại nhìn thấy rõ ràng, mà với những
lời mà vợ mình vừa nói, đã gần như lộ ra ngoài sáng.
Lò xo lại chuyển đổi mục tiêu,
Ông Deron "Phanh" một tiếng đứng người lên, cái ghế dưới người trực tiếp bị
ông ấy đụng đổ, nhưng lúc này cũng không ai quan tâm, Deron mở to hai mắt
nhìn, nhìn chằm chằm vợ của mình, hai tay nắm chặt:
"Bà à, là thật sao?"
Phu nhân Đường Lệ cầm lấy một quả nho, đưa vào trong miệng chồng mình,
đầu ngón tay sờ lên bờ môi trắng bệch đang rung lên vì kích động, nhắc nhở:
"Đêm nay lúc ông cười ngây ngô thì nhớ kỹ nhỏ tiếng chút, đừng quấy rầy ta
ngủ."